Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

chương 92: 92: cậu vân liên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Bách theo lời Vân Liên tới biệt thự của ông ấy đưa hợp đồng mua nội thất, vốn dĩ việc này không phải là việc cô phụ trách nhưng vì Vân Liên nói muốn đích thân cô làm mới yên tâm, dù sao cũng gọi một tiếng cậu dù không phải ruột nên điều này không khó.

Gia đình ruột của mẹ cô đối với cô vẫn còn là một dấu chấm hỏi.

Ngoại trừ ông ngoại thì cô không biết ai nữa.

Chuông kêu lần đầu cánh cổng sắt to lớn màu đen trước mặt dần dần mở ra.

Hàn Bách chầm chậm đi vào.

Tới nửa đường gặp một người đàn ông mặc vest đen đi tới gập người nói: "Xin hỏi cô là Hàn tiểu thư sao?"

"Là tôi, cậu Vân...có ở nhà không vậy?" Hàn Bách gật đầu trả lời sau đó hỏi.

"Chủ nhan đang ở bên trong đợi tiểu thư, mời cô đi theo tôi!" Người đàn ông nói rồi làm động tác mời dẫn Hàn Bách vào trong.

Hàn Bách theo chỉ dẫn của người đàn ông tới được thư phòng của Vân Liên-Vân Thành Tín.

Hàn Bách nhìn quanh thư phòng, cách bài trí không khác với không gian bên ngoài.

Vì căn biệt thự này đa phần làm bằng gỗ nên suốt dọc đường đi luôn có mùi gỗ thoang thoảng.

"Cậu Vân, con tới rồi!" Hàn Bách vừa vào trong đã nhìn thấy Vân Liên đang ngồi trên sofa.

Nhìn bộ dáng rất giống một quý ông.

"Tới rồi à! Mau lại đây ngồi xuống" Vân Liên gật đầu cười nhìn Hàn Bách.

Hàn Bách cũng gật đầu đi lại ngồi xuống ghế bên cạnh, cô cảm giác cái ánh nhìn của Vân Liên có gì đó khác với mọi ngày nhưng cô không biết khác ở điểm nào.

"Hợp đồng con đã chuẩn bị xong rồi, cậu xem thử đi!" Hàn Bách chuyển hợp đồng xang bên Vân Liên.

"Được! À đúng rồi ta biết hôm nay con tới nên đã chuẩn bị loại trà mới nhập từ Pháp về hôm qua, mau uống thử đi" Vân Liên nhiệt tình rót trà rồi đưa tới trước mặt Hàn Bách.

Hàn Bách gật đầu rồi nhấp một ngụm, quả thực trà rất thơm, nhưng có vị hơi đắng một chút, uống vào có cảm giác thanh mát.

Vân Liên nhìn thấy Hàn Bách uống rồi chậm rãi mở hợp đồng, chỉ xem qua rồi lập tức kí vào.

Sau khi kí xong, Vân Liên thở dài một tiếng rồi nói nhỏ: "Gia đình con có những ai vậy? Gọi một tiếng cậu mà ta chẳng biết gì về con hết"

"Hiện tại chỉ còn mình con" Hàn Bách trầm mặc một lúc rồi nói.

"Xin lỗi, ta nhắc tới chuyện không nên rồi" Vân Liên vội nói lời xin lỗi.

"Dạ không sao, con có thể vào nhà vệ sinh một chút được không?"

"Được chứ, rẽ trái là tới"

Sau khi Hàn Bách rời khỏi phòng, Vân Liên đi tới mở cánh cửa phía sau bàn làm việc ra, căn phòng quen thuộc hiện lên trước mắt, ông đi tới bên cạnh giường khẽ thủ thỉ: "A Uyển em sắp được gặp con gái mình rồi"

"Anh xin lỗi vì đã thất hứa..."

Qua tầm vài phút, có một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong phòng, trên tay còn ôm theo Hàn Bách đã bất tỉnh đi vào: "Chủ nhân!"

Vân Liên đứng lên đi về phía Hàn Bách.

Dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, Hàn gia giờ chỉ còn mỗi cô ta chưa xuống Hoàng Tuyền.

Là người A Uyển của anh hết mực yêu thương, ông chỉ đang giúp A Uyển được nhìn thấy và gặp lại con gái mà thôi...!

"Đưa cô ta lại kia, nhớ trói chặt lại" Vân Liên lạnh lùng ra lệnh rồi xoay người ra ngoài, lấy điện thoại và toàn bộ đồ cá nhân của cô đốt hết tránh có thiết bị định vị.

- ------------------------

Tôn Mặc Thiên vừa tan tầm trở về, bước vào cửa đã có một bóng hình nhào vào lòng anh, khẽ mỉm cười vòng ôm lấy Hàn Bách nói: "Sao hôm nay lại đón anh nhiệt tình vậy!"

Hàn Bách trong lòng Tôn Mặc Thiên khẽ lắc đầu chỉ vùi mặt vào ngực anh.

Lồng ngực cô khao khát bao lâu nay đã thuộc về cô...!

Tôn Mặc Thiên định nói gì đó lại ngửi thấy mùi nước hoa lạ, bình thường Hàn Bách không có dùng nước hoa, nếu có thì cũng không dùng mùi nồng như vậy, Tôn Mặc Thiên khẽ đẩy Hàn Bách ra sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.

Bỗng nhiên bị nhìn như vậy Hàn Bách trở nên sợ sệt, cắn răng điều chỉnh cảm xúc mở đôi mắt to tròn nhìn Tôn Mặc Thiên: "Anh sao vậy?"

Ngay sau đó lại thấy sắc mặt Tôn Mặc Thiên đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Bách.

Cô thấy vậy liền nghĩ anh mệt mỏi do công việc tiến tới, nhưng vừa chạm vào cánh tay phải của anh đã bị anh thẳng thừng hất ra khiến bản thân mất cân bằng ngã xuống đất: "Á!"

Dì Trương thấy thế liền chạy lại, đỡ Hàn Bách lên hỏi: "Thiếu phu nhân con không sao chứ?"

"Dạ không sao" Hàn Bách rơm rớm nước mắt nói.

"Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Sao lại đẩy thiếu phu nhân như vậy ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao?" Dì Trương không hài lòng nhìn Tôn Mặc Thiên, trước tới nay bà chưa lần lào trách cớ Tôn Mặc Thiên cả, nhưng mà dù bây giờ giữa hai vợ chồng có mâu thuẫn cũng đâu cần động tay động chân như vậy.

Tôn Mặc Thiên không trả lời vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn Hàn Bách ngồi dưới đất.

Quan sát tỷ mỉ sau đó anh lạnh lùng nói: "Cô ta không phải Hàn Bách!"

"!!!!" Hàn Bách mở to mắt chấn động nhìn Tôn Mặc Thiên....!

Dì Trương cũng cả kinh không tin nổi nhìn anh.

....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio