“Xin chào, còn Durex cỡ trung bình không?”“Còn.”“Lại thêm một máy rung và một bộ trang phục tình thú mèo hoang màu đen.”“Không thành vấn đề, địa chỉ ở đâu?”“Phòng , khách sạn Lệ Hoa.”“Được.”Khi Cảnh Ninh đến khách sạn Lệ Hoa, đã là mười một giờ đêm.Thời gian này, đối với người làm việc ở cửa hàng đồ tình thú này mà nói thì tự mình đưa đồ đến kỳ thật không quá an toàn.Đặc biệt cô vẫn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.Nhưng không có biện pháp, cuộc sống không dễ dàng.
Ăn, mặc, ở, đi lại đều cần tiền, huống chi mấy ngày nữa Mộ Ngạn Trạch còn phải về tới.Yêu sáu năm, hơn nửa thời gian là ở đất khách.
Anh ta muốn xử lý công việc ở trong ngoài nước, tất nhiên cô cũng không thể kéo chân anh ta được.Cũng may tình cảm của hai người mấy năm nay rất tốt.
Trừ bỏ công việc hàng ngày của cô, bản thân cô cũng kinh doanh một ít thứ.
Mấy ngày nữa là sinh nhật của anh ta, nhất định có thể cho anh ta bất ngờ.Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh không tiếng động cong khóe môi, cười cười.Đè thấp vành nón đen trên đầu thấp xuống một chút, lúc này cô mới ôm hộp chuyển phát nhanh đi vào bên trong.Khách sạn Lệ Hoa, nổi tiếng là động tiêu tiền ở Tấn Thành.Thông thường người đến chỗ này tiêu phí, phần lớn phi phú tức quý.Không cần phải nói cũng biết độ tráng lệ huy hoàng của đại sảnh, ngay cả thang máy cũng nạm vàng mạ bạc.
Người đứng ở bên trong bị ánh đèn chiếu vào, cảm thấy lung linh rực rỡ, khiến người ta tự biết xấu hổ.Cảnh Ninh chỉ ôm hộp, mắt nhìn thẳng.Khuôn mặt thanh tú bị khẩu trang che hơn nửa, chỉ lộ ra đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, ẩn ẩn lộ ra sự thanh lãnh và cao ngạo.“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng .
Cô đi ra ngoài, rất mau tìm đến phòng , ấn vang chuông cửa.Cửa còn chưa có mở, bên trong đã truyền ra tiếng rên rỉ ái muội khó khăn của nam nữ.“Trạch, a… Đừng mà, giống như đồ vật đến rồi.”“Từ từ, để anh đi lấy.”Cảnh Ninh đứng ở cửa, nhịn không được giật giật khóe môi.Đồ vật còn chưa đưa đến, đã chơi rồi sao?Thật đúng là nóng vội!Cửa rất nhanh được mở ra.
Một người đàn ông mặc áo tắm dài, trên người còn mang theo hơi nước xuất hiện ở cửa.Cảnh Ninh không nhìn anh ta, đưa hộp qua: “Tám trăm bốn mươi ba tệ! Tiền mặt hay là WeChat?”Người đối diện không có động đậy.Hai giây trôi qua, một giọng nói vang lên: “Ninh Ninh?”.