Cảnh Ninh rời khỏi Phong Hoa.
Khi đi, cũng có mấy không kìm được xúc động đưa cô đi, nhưng phần lớn chỉ vì vấn đề thể diện.
Tuy rằng cô rốt cuộc từ chức nhưng cũng không phải rời khỏi ngành sản xuất này, về sau nói không chừng còn muốn gặp lại.
Thêm một người bạn mạnh hơn so với thêm một kẻ thù chứ!Cảnh Ninh cũng không chọc phá, đến bãi đỗ xe, sau khi đặt đồ ở trên xe xong, lúc này mới cô mới lái xe chạy đến Mộ Thị.
Mộ Thiên Hoành là người nói chuyện giữ lời, tài liệu sang tên công ty và chi phiếu đã chuẩn bị xong từ sớm.
Khi Cảnh Ninh đến Mộ Thị, Mộ Thiên Hoành đang mở họp, là thư ký bên cạnh ông ta tiếp đãi cô.
Công ty ba gia đình, dựa theo yêu cầu tối hôm qua cô đề ra, trong đó hai nhà đã nhận tiền, chỉ còn lại một nhà.
Cảnh Ninh rất sảng khoái ký tên lên tài liệu, giao nửa hôn thư của mình cho đối phương.
Hôn thư là khi năm mẹ cô còn sống, vừa đấm vừa xoa cứng rắn muốn nhà họ Mộ ký xuống.
Khi đó cô và Mộ Ngạn Trạch mới vừa ở bên nhau không bao lâu, hai người vẫn còn rất nhỏ tuổi.
Đính hôn cũng không thích hợp, cho nên đổi thành cách thức truyền thống này.
Nửa tháng sau khi ký xong hôn thư, mẹ cô bất ngờ qua đời.
Bây giờ nghĩ đến, cũng không biết có phải bà đã sớm đoán trước được vụ tai nạn xe cộ kia hay không? Cho nên trước khi đi bà mới sắp xếp như vậy.
Chỉ tiếc, nỗi khổ tâm cuối cùng của mẹ cô cũng thành công cốc.
Bây giờ không chỉ không có gia đình, ngay cả chồng chưa cưới cũng không có.
Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh cười tự giễu.
Sau khi hoàn thành xong tất cả thủ tục, hội nghị của Mộ Thiên Hoành còn chưa có kết thúc.
Thư ký Chư hỏi cô có muốn ngồi chờ trong chốc lát hay không, chờ chủ tịch ra đến chào hỏi rồi đi nhưng bị Cảnh Ninh uyển chuyển từ chối.
Cô đã lấy được thứ mình muốn, người nhà họ Mộ cô cũng không cần thiết gặp lại.
Sau khi rời khỏi Mộ Thị, thời gian còn sớm.
Cảnh Ninh dạo một vòng trong tiệm, nhân viên xin nghỉ ở cửa hàng đã đi làm lại, nhìn thấy cô, vui vẻ đứng lên từ sau mặt bàn.
“Chị Ninh, hôm nay công việc rất tốt nha.
Mới qua nửa ngày đã bán được mấy chục đơn rồi đó.
”Cảnh Ninh cười cười, cổ vũ cô ấy: “Làm không tệ, không ngừng cố gắng!”Nhân viên cửa hàng Tiểu Trương là một cô gái trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi.
Nhận được lời cổ vũ của cô, gương mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng, không ngừng vui vẻ.
Cảnh Ninh lấy từ trong túi một tờ giấy trắng A, dán lên trên tủ kính.
Tiểu Trương tò mò thò đầu nhìn xem nhưng khi nhìn thấy bốn từ “chuyển nhượng cửa hàng thì hơi kinh ngạc.
“Chị Ninh, chị muốn chuyển nhượng cửa hàng à? Không làm nữa sao?”Cảnh Ninh gật gật đầu.
“Ừm, chị không làm nữa nhưng mà em có thể tiếp tục làm ở chỗ này, chị sẽ nói với người chủ mới.
”Sắc mặt Tiểu Trương hơi thay đổi một chút.
Thật ra Cảnh Ninh làm ra quyết định này cũng là hành động bất đắc dĩ.
Cô muốn mở công ty thuộc quyền quản lý của mình, thế nên tất nhiên cô sẽ dồn tất cả thời gian vào nó, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không tinh lực bận tâm đến bên này.
Hơn nữa dù việc làm ăn của một cửa hàng có tốt thì tiền kiếm ra cũng chỉ có hạn, cho nên dưới sự cân nhắc, tốt nhất vẫn nên chuyển nhượng cho người khác.
Sau khi dán thông báo xong, Cảnh Ninh và Tiểu Trương trò chuyện vài câu rồi cô mới rời đi.
.