Đang là giữa hè, thời điểm buổi trưa nắng càng gay gắt hơn.
Nơi phim trường điện ảnh Lâm Tây, bãi cát trắng bị phơi đến nóng bỏng, Trình Li ăn mặc trang phục diễn lam lũ dơ bẩn nhìn lên trên mặt, lộ ra làn da bị xước hơi hồng hồng lại còn đau.
Cô mơ hồ ngửi được trên người mình toả ra mùi vị thịt nướng, không khó nghe đâu còn có cả mùi hương đây.
Bữa sáng chỉ ăn vội vàng mấy miếng bánh mì, sau một hồi làm việc diễn xuất, sớm đã bị tiêu hóa đến mức chỉ còn cái bụng rỗng, bụng cô đói kêu vang, chỉ hận không thể ăn ngay cái tay đang bốc khói của chính mình.
Nhưng đầu óc vẫn duy trì được tỉnh táo, dựa theo kịch bản, trọn thời cơ nhanh nhẹn xoay người tránh thoát được chiếc roi ngựa, âm thầm bốc một nắm cát, nhằm vào vị tướng quân cưỡi trên lưng ngựa ném tới.
Trình Li đã tính nếu vừa đói vừa mệt, cũng sẽ cố gắng không ảnh hưởng tới hiệu quả ghi hình.
Đôi tay đạo diễn nắm chặt, nhìn chằm chằm máy quay, nín thở.
Trên màn hình, tướng quân không nghĩ tới trên người nữ tù nhân đã bị thương nặng như vậy còn dám lấy cát làm ám khí, không cẩn thận bị mê hoặc bơi đôi mắt đó, nữ tù nhân nắm bắt được cơ hội, lảo đảo bò dậy, liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng mà nữ nhân đã không kịp chạy thoát, rất mau đã bị đuổi theo, giơ chiếc roi hướng lưng cô quật một phát "Bang" một tiếng vang lớn.
"CUT! Qua!"
Trình Li như được đại xá, lộ ra gương mặt so với khóc còn khó chịu hơn cười, giờ cười không quan trọng, môi cô khô khốc, rơm rớm máu.
Bên kia đạo diễn đã thu dọn xong xuôi, nhanh nhẹn chuẩn bị lui đi, dường như sợ gì đó, đè nặng giọng nói dặn dò: "Trình Trình! Mấy người chạy nhanh tới thu dọn bãi cát, ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn làm phim bọn họ!"
Trình Li miệng đau, nói không nên lời lời, ra hiệu cho anh ta "Yên tâm".
Cách đó không xa, có mấy cái ô che nắng rất lớn một đám người đang nằm, nhóm minh tinh đeo kính râm nằm thoải mái ở đó, hưởng thụ trợ lý mang nước trái cây cùng quạt điện, phơi nắng trên bờ cát, nhìn ngắm xung quanh.
Tới khi chán sắp chết, sau cặp kính râm là đôi mắt khinh thường, khóe môi lại lộ ra nụ cười nhạt khinh thường, do sau khi xem cảnh diễn vừa rồi.
Ô che nắng hạ thấp, có nhân viên công tác cao giọng nhìn Trình Li quát: "Động tác nhanh lên đi! Lúc mấy người mượn sân khấu thì thế nào, đừng cọ tới cọ lui nữa!"
Trình Li ngồi xổm, tay đang vuốt phẳng chỗ bị dẫm loạn, phủi cát, nghe tiếng quay đầu lại, quét vài lần chỗ che dù lộng lẫy, không nói gì tiếp tục ra sức làm việc.
"Quá khi dễ người khác!" Người trợ lý bên cạnh Trình Li tên Vân Doanh bưng cái ly xông tới, đem ống hút nhét vào miệng cô, đợi cô uống xong mấy ngụm nước tiếp tục giúp cô phủi cát, làm tới mức lòng bàn tay đỏ bừng: "Rõ ràng là bọn họ ngại trời nắng, giữa trưa họ nghỉ ngơi mới đồng ý cho chúng ta mượn sân tới tiếng, lúc này mới chưa đến một tiếng rưỡi đã bắt đầu đuổi người!"
Vân Doanh cảm thấy Trình Li chịu ủy khuất, tiếp tục nhắc mãi: "Còn cái đống cát này nhất định phải dùng tay phủi, không biết thế nào nữa? Dùng giày trên trân di đi là được không phải sao?"
Trên mặt Trình Li hơi đỏ, mồ hôi nhỏ giọt theo dọc chiếc cằm nhọn, trên lưng cũng ướt đẫm, vị trí bị roi quất vừa nóng rát lại đau. Cực kỳ khó chịu, giọng nói của của cô vẫn bình tĩnh như cũ: "Sân này là đoàn phim của người ta, aythấy chúng ta xong rồi bọn họ rất muốn thúc giục."
"Còn cát vãi ra đây..." cô liếm môi đọng lại vết máu:"Dùng giày sẽ để lại dấu giày, trước mắt thì không có công cụ nào khác, tay là phương tiện tốt nhất."
Vân Doanh nghe được lời nói trấn an, ánh mắt dừng ở trên má non mịn trắng ngần, giờ phút này dính đầy vết bẩn bị mồ hôi làm loang lổ nhưng vẫn nhận ra màu sắc hơi hồng bên dưới, nhịn không được đau lòng hỏi: "Chị Trình Trình, chị xinh như vậy, kỹ thuật diễn cũng tốt, không cảm thấy không cam lòng sao?"
"Có chứ." Trình Li khẽ nhướng cặp mi dày dài mà thẳng thắn nói:"Nhưng oán giận cũng vô dụng, muốn được tôn trọng, có địa vị, có tiếng nói thì phải thật nỗ lực, tranh thủ cơ hội."
Sau khi làm xong những việc đó, lại bị bắt bẻ một phen, Trình Li mới đi theo nhân viên của đoàn làm phim về địa bàn công tác ——
Toàn bộ khu điện ảnh Lâm Tây ở trong thành, hẻo lánh cách xa khu dân cư đông đúc.
Cơm đã đến với những đoàn làm phim khác, các diễn viên đều được nhận hộp cơm nóng hổi. Chỉ có các cô, nước sôi và một loạt vị mì gói giống nhau trên mặt đất.
Vân Doanh nhặt một hộp trong đó lên, mở nắp sau đó nhìn kỹ, vành mắt lúc ấy lập tức đỏ: "Em đã biết, lại là sắp hết hạn, giá cả đặc biệt đẩy mạnh tiêu thụ!"
Trình Li tập mãi cũng thành thói quen, xoa đầu trợ lý nhỏ, véo véo má cô bé: "Không được khóc."
Vân Doanh rất nghe lời mà nghẹn trở về.
Kỳ thật không trách Vân Doanh muốn khóc,chính Trình Li cũng hận không thể khóc một phen, cô chính thức gia nhập nghề được năm, từng vào không ít đoàn làm phim lớn nhỏ, nhúng vẫn là lần đầu gặp kiểu túng quẫn thế này.
Không!!!, "túng quẫn" căn bản không đủ để hình dung, hẳn phải là nghèo rớt mồng tơi, thất vọng khốn cùng.
Tới khắp nơi mượn đất diễn của người ta, loại việc không có tiền gọi cơm hộp này thường xuyên phát sinh.
Không đề cập tới cũng thế, đơn giản nói tới việc diễn ngày hôm trước diễn, theo tiến triển của cốt truyện tới lượt cô diễn là nữ chính bị hại, yêu cầu dùng đến bột phấn có độc, khách sạn tặng cốc trà cho đạo diễn, ông ấy tiếc không dùng, trực tiếp cạo ít bột góc tường làm cô suýt vội mà nuốt mất.
Nghèo đến mức ăn đất cũng có cảm giác, đủ tính toán.
"Quá chịu tội" Vân Doanh ngẫm lại cảm thấy sốt ruột, oán hận mà xé hộp mỳ đổ nước, nhỏ giọng nói thầm"Thật sự không biết Hứa tổng nghĩ như thế nào, chị mới tiến vào không cho chút tài nguyên tốt thì thôi, nhưng cũng không thể nghèo thế này được."
Hứa tổng?
Trình Li nghe được, duỗi hai chân thon dài, không chút hình tượng ngồi ở bậc thang, buồn cười nghiêng người liếc mắt một cái:"Có gì đâu? Chị là tép diu, sao có thể làm phiền Hứa tổng đại giá."
Vân Doanh nhớ tới rất nhiều lời đồn đại của sếp lớn, lòng hiếu kỳ dâng lên hỏi: "Chị Trình Trình, chị ký hợp đồng phải hai tháng rồi, đã thấy Hứa tổng chưa chị? Nghe nói dáng người của sếp rất đỉnh, gương mặt so với mấy tiểu thịt tươi kia còn đẹp trai hơn nhiều! Nhưng mà ——"
Nhưng mà, tính cách không thể miêu tả.
Nói theo đạo lý, gặp mặt sếp lớn vốn là chuyện rất bình thường.
Nhưng Hứa tổng của công ty này, mọi người đều biết là cực kỳ lạnh lùng tuy chưa gặp bao giờ, tính tình sếp lại quái gở ghét công khai lộ diện đã không phải là bí mật gì nữa. Nghe nói người hợp tác muốn chính mắt thấy mặt anh cũng không dễ dàng, người trong công ty chưa thấy chân dung anh bao giờ chỗ nào cũng có.
Thời điểm Trình Li ký hợp đồng cũng chưa nhìn thấy, tự biết về sau càng không cơ hội.
Cô còn có ý xấu đoán trộm, nói không chừng "Mặt của Hứa tổng đẹp trai, dáng người tốt" căn bản chỉ là lời đồn, sự thật là sếp ái ngại về ngoại hình của mình, mới có thể cự tuyệt "hấp thụ ánh hào quang."
Nhưng ai biết đâu, dù xa xôi không thể với tới. Đại khái chắc gì Hứa tổng đã nhớ rõ trong công ty có người mới vào là cô.
"Sao chị có thể gặp được sếp." Trình Li buông tay, nói giỡn hứa hẹn với Vân Doanh: "Chờ ngày nào đó thật may mắn đỏ chói, có lẽ có cơ hội được Hứa tổng triệu kiến đến lúc đó nhìn thấy nhan sắc, chụp lén cho em nhìn đủ."
Đỏ chói, Trình Li chỉ nói tùy tiện, thế nào cũng quên nhanh thôi. Nhưng trăm triệu lần cô không nghĩ tới rằng, chuyện vận đỏ này có đôi khi chỉ ở trong nháy mắt.
Tỷ như nói, tai tiếng từ trên trời giáng xuống nện ở trên đầu cô.
Trong miệng trợ lý nhỏ vị kia là "Tính cách không thể miêu tả": Hứa tổng, đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn California rực rỡ nồng đậm, khuôn mặt trầm ngâm, lái xe thể thao màu bạc tìm trạm xăng.
Vị trí của trạm xăng rất hẻo lánh, ít xe cộ qua lại, chỉ có một chiếc xe việt dã cách ở sau không xa.
Trên xe, hai cô gái mỹ nữ tóc vàng mắt xanh Mỹ nhân thứ nhất nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, bị thân hình cao lớn của người đàn ông phương Đông hấp dẫn hoàn toàn, ánh mắt tràn đầy hứng thú, khi cánh tay anh cùng cẳng chân đều lộ ra bước xuống xe, trong lòng mỹ nữ nhìn đến ngứa ngáy, nắm chặt cơ hội nhảy xuống xe nhiệt tình chào hỏi, quả nhiên như ý nguyện người đàn ông quay đầu lại.
Màu da của anh rất trắng, đường nét phác hoạ trên gương mặt cực kỳ thâm thúy, mũi cao thẳng phối hợp với cánh môi mỏng hình cung。
Gương mặt anh tuấn này lại làm cho cô gái sợ tới mức lập tức lui hai bước liên tiếp.
Ngũ quan thực sự không thể bắt bẻ, nhưng thần sắc lạnh tới kinh người, đôi mắt âm trầm, nhàn nhạt liếc qua đã dữ tới mức giống chủ nợ cho vay nặng lãi cầm dao tới cửa, không phải là đòi tiền thì chính là muốn mạng người ta.
"Chuyện gì?" Anh dùng tiếng Anh bản địa hỏi. Giọng nói cũng không khác gì biểu cảm trên gương mặt, trầm thấp lạnh lẽo.
Người đàn ông này, đẹp trai thì đúng là không giới hạn, nhìn từ xa sắc đẹp thân thiện, tới gần thì hai chân muốn run rẩy.
Mỹ nữ nhiệt tình nhưng cũng cảm thấy sợ, quyết định xin lỗi. Sau đó nhanh chóng quay lại xe, phóng ngay đi cùng mỹ nữ còn lại.
Hứa Trạch Dao cười nhạt không kiên nhẫn, mở cửa xe ngồi vào lái đi. Xe thể thao bị ánh hoàng hôn bọc lên một lớp màu hồng cam sến sẩm, dường như nhuộm thành bức tranh sơn dầu trời hạ, một lần nữa chạy như bay trên đường.
Mới đi được không xa, đã có tiếng di động gọi tới.
Trên màn hình hiện lên người gọi, Anh.
"Kịch bản gì quan trọng tới mức khiến em phải tự mình bay đi nước ngoài đàm phán, còn tới tận hơn một tháng không trở lại" Giọng Anh hai Hứa có chút sai lệch "Mặc kệ công ty luôn phải không? Trình tiểu thư em vất vả tuyển vào cũng nuôi thả đúng không?"
Hứa Trạch Dao không dao động, ánh mắt đen nhánh nhìn phía trước:"Cho cô ấy nhận kịch bản mới, ở vậy, không nuôi thả."
"Mỗi ngày ở phim trường đều bị người của đoàn làm phim coi thường, đây chính là hợp đồng em đã chọn kỹ cho cô ấy à?" Anh hai Hứa cảm thấy như vậy là quá đủ rồi: "Anh xem thường em, phương thức theo đuổi phụ nữ thật đúng là có một phong cách riêng!"
Cặp lông mày của Hứa Trạch Dao nhíu chặt:Đoàn làm phim làm sao vậy, kịch bản tốt, đầu tư đủ, cứ như vậy làm theo thôi."
Vì không để cho Trình Li phát hiện, anh cố ý đã thêm mấy người mới giống như cô vào. Suy cho cùng vẫn là vì không muốn Trình Li phát hiện, lúc chọn lựa cũng không chú ý nhưng cũng chọn những người đủ tiềm lực nữ chính trộn lẫn trong các loại tài nguyên đã khảo sát, cử đến chỗ cô không dấu vết.