Edit: Ngạc Tuyết
Trương Thiến Nhã là cô gái đẹp, là một tiêu chuẩn khuôn mặt thiên sứ vóc dáng ma quỷ, mặt trẻ con □□. Cô từ nhỏ nghe được nhiều nhất chính là, vừa nhìn liền thấy có mệnh làm người vợ chỉ cần hưởng thụ, học tốt không bằng gả tốt, gả thật tốt đương nhiên muốn tốt về sau.
Cho nên, nguyện vọng lớn nhất của cha mẹ cô chính là giúp cô câu được cái rùa vàng con rể, từ đây cả nhà áo cơm không lo.
Trương Thiến Nhã trải qua ngàn người mới chọn được một người, rốt cục quyết định ứng cử viên cho kim quy con rể là một cái giá trị bản thân hơn trăm triệu, còn có giá trị nhan sắc, cún độc thân —— bá đạo cao lãnh tổng tài —— Thẩm Trạch Nhiên.
Kỳ thực, lúc trước Lục Tiêu cũng nằm trong danh sách, bất quá nghe nói Lục tổng đặc biệt hoa tâm hơn nữa tính khí kém, vì vậy bị đá khỏi danh sách chuẩn bị tuyển.
Cha mẹ Trương Thiến Nhã phí hết công phu mới đem người đưa đến công ty Thẩm tổng làm một cái nhân viên tiếp tân. Tiền sảnh nhưng là mặt chính của công ty a, Thẩm tổng ra ra vào vào, chắn chắn có thể chú ý tới cô. Mới vừa đến công ty ngày thứ nhất, liền thu được mười mấy bó hoa mân côi và lời mời, Trương Thiến Nhã tự tin mà nghĩ như thế.
Cô vạn vạn không nghĩ tới, một tháng trôi qua, Thẩm Trạch Nhiên đừng nói chú ý tới cô, hắn ngay cả tiền sảnh đã đổi người ba lần đều không phát hiện, mỗi ngày vào cửa đều là ôn nhu dụ dỗ bé gái trong lồng ngực, Lạc thư ký mang theo cặp công văn đi ở phía sau.
Cô nghe ngóng, cô bé kia là con gái Lạc thư ký, rất có duyên lọt vào mắt Thẩm tổng, đúng lúc là nghỉ hè, liền mỗi ngày mang tới công ty chăm nom. Mới đầu Trương Thiến Nhã còn cảm thấy Thẩm tổng yêu thích trẻ con như thế, cô muốn sinh một đứa, có thể là con gái, liền an ổn ở vị trí Thẩm phu nhân, bây giờ nhìn lại, bé gái kia mới là chướng ngại to lớn nhất.
Nếu cô vào trước khi công ty tổ chức du lịch thì tốt rồi, đi du lịch bãi biển a, cô diễn một hồi bikini, đơn giản liền thắng. Nhưng là bây giờ chỉ có thể giống như những người khác mặc đồ công sở, bao đến kín kẽ như bánh chưng, chẳng trách không chú ý tới.
Trương Thiến Nhã cảm thấy cô không thể tiếp tục ngồi chờ chết như vậy, cô muốn chủ động xuất kích. Ngày này Trương Thiến Nhã đến công ty rất sớm, cô mặc một cái áo lót viền ren phi thường gợi cảm, cố ý đem nút áo ở ngực cởi ra, sau đó trốn ở bên tường phòng vệ sinh lầu một.
Kế hoạch của cô là như thế này, chờ lúc Thẩm Trạch Nhiên đi tới cửa, cô liền làm bộ từ phòng vệ sinh đi ra, vội vã chạy về tiền sảnh, không cẩn thận lòng bàn chân trượt đi, ngã đến trên người Thẩm Trạch Nhiên, nút áo bị rơi ra, lộ ra cặp bánh màn thầu ngạo nhân, sau đó sẽ bày ra dáng dấp đáng thương mà hốt hoảng rưng rưng muốn khóc, nhất định có thể làm cho nam nhân giương cờ đầu hàng.
Thẩm Trạch Nhiên đến, cô xông ra, rất tự nhiên mà ngã sấp xuống, vị trí ngã phi thường chính xác. Thế nhưng cô không nghĩ tới, động tác Thẩm tổng của các cô nhạy cảm như vậy, ôm bé gái nhanh chóng hướng bên cạnh lùi lại, vẫn cứ để đại mỹ nữ nhào lên mặt đất.
Trương Thiến Nhã sẽ bỏ qua sao? Loại khó khăn nho nhỏ này sao có thể làm khó cô. Cô dùng sức ưỡn bộ ngực, thành công làm rớt cái nút áo, sau đó hai tay đẩy lên nửa người trên, hai chân thuận thế uốn lượn, vẫn cứ xếp đặt cái tư thế ngồi hình con vịt tiêu chuẩn của thiếu nữ D.
Cô hơi ngẩng đầu lên, viền mắt ửng đỏ, gương mặt thanh thuần xinh đẹp lộ ra biểu tình đáng thương như khóc mà không khóc, hai tay đặt giữa hai đầu gối, cánh tay đem bộ ngực chen tới nhìn đặc biệt no đủ, phút chốc trong đại sảnh phảng phất xuất hiện rất nhiều âm thanh nuốt ngụm nước.
Thẩm Trạch Nhiên cúi đầu, ánh mắt lập tức không dời ra, gắt gao nhìn chằm chằm ngực Trương Thiến Nhã, chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống.
Trương Thiến Nhã quả thực mở cờ trong bụng, trong ánh mắt không khỏi tỏa ra mong đợi, trong đầu đã lóe lên bảy, tám cái kịch bản bá đạo tổng tài yêu ta.
Đôi môi Thẩm Trạch Nhiên hé mở.
Đến đến, là muốn hỏi tên của ta sao? Giới thiệu sao mới có thể làm cho người khắc sâu ấn tượng đây? Trương là cung trường trương, Thiến là Thiến của Thiến Thiến công chúa, Nhã là nhã trí nhã?
“Ngươi tên là gì?” Thẩm Trạch Nhiên hỏi.
“Thẩm tổng, ta…”
Trương Thiến Nhã chưa nói hết, Thẩm Trạch Nhiên đã cường thế ngắt lời: “Thứ nhất, trong giờ làm việc không ở đúng cương vị; thứ hai, quần áo không chỉnh tề, không đeo bảng họ tên; thứ ba, nơi này là mặt trước công ty, không phải cái gì tiếp viên đón khách ở mấy cái cửa hàng tầm thường, mập quá thì tìm dì Lý quản kho đổi bộ chế phục lớn nhất đi.”
Nói xong Thẩm Trạch Nhiên đứng lên, cùng phụ tá Tôn bên cạnh nói: “Tiền sảnh là do người nào chịu trách nhiệm, để tình huống như thế xuất hiện nữa, thì làm cho hắn thu dọn đồ đạc rời đi.”
Trương Thiến Nhã ngây dại, chỉ ngây ngốc mà nhìn người chung quanh, trong phút chốc nàng phảng phất nghe đến rất nhiều châm biếm trào phúng tràn vào trong tai, dù mặt cô có dày hơn nữa cũng ngượng đến không được, đứng dậy giậm chân một cái chạy ra ngoài.
“Tỏ thái độ trước mặt lãnh đạo, trừ tiền.” Thẩm Trạch Nhiên ôm Lạc Linh, mí mắt cũng không chớp, tiến vào văn phòng.
Lạc Cảnh Xuyên theo sau lưng, đóng cửa lại, ngay sau đó liền thấy Thẩm Trạch Nhiên đem Lạc Linh buông ra, vọt tới trước mặt hắn, đuôi lắc đặc biệt vui vẻ: “Cô ta muốn câu / dẫn ta, ta biểu hiện thế nào? Có hay không làm vỡ tính cách thiết lập?”
Số lượng Trương Thiến Nhã xem có thể đem ra so với tổng tài đại nhân sao? Cô mới vừa chạy đến, Thẩm Trạch Nhiên liền cơ trí đoán được nội dung vở kịch sau đó, hoàn mỹ tránh được hết thảy con đường phát triển.
Lạc Cảnh Xuyên kéo kéo khóe miệng, hạ thân xuống hôn Thẩm Trạch Nhiên một cái, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Có muốn chuyển tới ở cùng ta hay không?”