Hạ Lam vừa sinh ra đã được phân định số phận cục cưng của trời. Cô là con gái út của gia tộc họ Hạ - một trong ba đại gia tộc lớn nhất trong nước.
Thường nghe nói nhất quyền nhì tiền, nếu các gia tộc khác chú trọng kinh tế Hạ gia lại chăm chỉ leo thang trên con đường chính trị. Vài thập niên qua đi, quyền lực đã vượt bậc, có thể nói là một tay che trời cũng không ngoa.
Cô con gái út của Hạ gia, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thích xinh đẹp liền không ai dám vượt hơn.. Đáng lẽ cả cuộc đời cô phải sống trong sung sướng hạnh phúc, vung tay một cái giai theo hàng đàn.
Nhưng không!
Ai mà ngờ được kẻ luôn được ưu ái như cô cũng có ngày này! Thất bại đến mức làm nữ phụ trong câu chuyện tình cảm của người khác!
Hạ Lam yêu Đăng Khoa - giáo viên chủ nhiệm cấp ba của mình - từ khi cô mười lăm tuổi. Ở độ tuổi xinh đẹp và điên cuồng nhất ấy cô ra tâm ra sức theo đuổi anh những năm năm. Ai mà ngờ được, anh không để ý tới cô lại đi mê đắm bạn thân nhất của Hạ Lam - Vi Tịnh Nhi!
Một vòng luẩn quẩn không có hồi kết, thứ tình yêu không mang hình tam giác này làm Hạ Lam đau lòng. Nếu Tịnh Nhi cũng yêu Đăng Khoa thì chuyện tình này sẽ bớt bi thảm hơn với cả hai người, có điều Tịnh Nhi đã có người thương. Thế nên cô và Đăng Khoa đã tự tay biến mình thành những kẻ cô độc.
Giá như anh ấy bị Tịnh Nhi cho rơi rồi quay lại cạnh mình, đưa cho mình một trái tim rách nát cũng được. Hạ Lam tự tin cho rằng bản thân đủ sức hàn gắn lại những vết thương của anh mà không nghĩ gì đến tổn hại của chính mình. Nhưng thật đáng tiếc, cơ hội làm kẻ thay thế, người đến sau Đăng Khoa cũng không cho cô!
Hạ Lam vẫn còn nhớ sau khi Tịnh Nhi kết hôn không lâu, Đăng Khoa từ một vị giáo viên ưu tú đột ngột thay đổi. Đi bar đi sàn, giao du với đủ loại người không ra gì, còn thà một cách điên cuồng cũng không buồn nhìn đến cô. Mặc dù Hạ Lam mạnh mẽ, nhưng trái tim một cô gái bị lạnh nhạt năm năm còn có thể ấm đến chừng nào?
Cô đợi anh nguyên một đêm, âm thầm đứng trước cửa nhà. Lúc Đăng Khoa ôm một cô gái lạ trở về, chỉ thấy trong lòng đau nhói. Và sự đau đớn ấy càng được tăng cấp khi anh chỉ mặt cô mà mắng: "Em không mệt nhưng tôi mệt! Xin đừng theo đuổi tôi nữa!"
Không đuổi theo anh?
Hạ Lam chợt thấy đất dưới chân vỡ vụn. Cô không hiểu làm cách nào mình trở về được nhà, cũng không rõ mình làm sao lên giường đi ngủ, sinh hoạt như thường..
Chỉ biết những ngày sau đó, cô con gái út nổi danh mạnh mẽ của nhà họ Hạ đã đột ngột có biến hóa. Mất phương hướng làm cô chòng chành..
Thời gian cô yêu Đăng Khoa cũng xấp xỉ thời gian cô làm bạn với Vi Tịnh Nhi. Hai người cùng là con cái trong những gia đình thượng lưu, có chung nhiều quan điểm sống. Hơn nữa Vi Tịnh Nhi này còn không có tính bẩn nên làm bạn rất dễ chịu.
Đáng lẽ bình thường tình địch nhìn nhau đỏ mắt mới đúng, nhưng ai bảo Tịnh Nhi nửa cái cũng không nhìn Đăng Khoa làm gì chứ? Cô yêu đơn phương anh, anh lại đơn phương yêu thích Tịnh Nhi.. Tịnh Nhi còn thường xuyên khích lệ và vun đắp cho cô không chút giả tạo, cô lấy lí do gì để xa lánh cô ấy?
Cách đây vài tháng Tịnh Nhi phát hiện có bầu và đã có kết thúc viên mãn với người yêu của mình. Lúc này em bé trong bụng cũng được bảy, tám tháng, cả người cô ấy đã có chút nặng nề.
"Hạ Lam, sao tự dưng hôm nay hẹn tôi ra đây?" Tịnh Nhi xoa xoa bụng bầu, em bé đạp đạp làm cái bụng tròn vo méo mó "Nhớ tôi lớm phải hông? Mới không gặp có mấy ngày mà.."
"Thôi đi!" Hạ Lam bĩu môi, chán nản khuấy khuấy tách cafe trên bàn. Bình thường tầm này cô đều ở công ti làm việc, hôm nay tự dưng nghe thấy một vài tin tức của Đăng Khoa nên tâm trạng vốn bình ổn lập tức xáo động.
À, suýt quên không giới thiệu, Hạ Lam mặc dù là thiên kim tiểu thư nhưng lại yêu nhất là tự lập, xứng danh là phụ nữ tự cường thời đại mới!
Nhà họ Hạ có ba người con, chị gái lớn tên Hạ Vân, ngoài ra trên cô một anh trai tên Hạ Vũ. Hạ Vũ và Hạ Lam là anh em sinh đôi khác trứng, vừa ra đời đã được săn đón như minh tinh. Hai người đi diễn từ nhỏ, chẳng mấy chốc đã thu được khoản cát sê khổng lồ. Hạ Lam lợi dụng số tiền này mở công ti riêng, vừa kinh doanh vừa mở rộng. Chẳng mấy chốc đã biến nó thành sản nghiệp lớn, tập đoàn trẻ của cô qua năm năm đã lọt top tập đoàn lớn nhất thế giới.
Đúng là có được có mất, tiền cô kiếm như nước, nhưng tình lại bay theo gió. Cùng trong khoảng thời gian năm năm, công ti cô lớn mạnh, còn tình yêu kia lại tiêu tán không dấu tích.
"Đang không vui!"
"Tôi mới thấy cậu lên tạp chí nữ doanh nhân, có buồn bã gì đâu?" Tịnh Nhi bĩu môi không đồng ý "Này, cũng lâu rồi không đi shopping, chúng mình đi mua đồ luôn đi!"
Hạ Lam nhìn mặt bà bầu hào hứng không thôi, mấy lời tâm sự vừa trôi ra miệng lập tức bị nuốt vào trong. Cô cũng không phải kẻ ủy mị cái gì cũng nói, thôi thì đi chơi xem có vui hơn không nào! Hạ Lam gật đầu, tặc lưỡi: "Ừ thì đi.."
Ai ngờ cái tặc lưỡi ấy lại khiến Hạ Lam hối hận suốt nhiều giờ sau đó. Sao cô có thể quên cái con người trước mặt này thấy sách liền quên bạn chứ? Tịnh Nhi không quá ham mê mua sắm quần áo trang sức, có điều cứ thấy sách vở, truyện trò các kiểu là lập tức điên cuồng không để ai vào mắt.
Vừa lên đến tầng khu mua sắm, hàng loạt nhà sách các loại đập vào mắt làm chuông báo động trong đầu Hạ Lam rung tít. Cô run rẩy muốn lôi Tịnh Nhi đi khỏi nơi này, nào ngờ cô nàng đã ôm bụng bầu đi tuốt: "Haha, lâu lắm rồi lão chồng nhà tôi không cho xem sách! Hôm nay tôi phải mua một đống về xem cho đã mới thôi!"
"Ê, này!" Hạ Lam kéo tay Tịnh Nhi, tái mặt, la cà ở đây thì tối cũng không về được mất "Tôi đang buồn nè, đi chơi chỗ khác đi!"
"Buồn?" Hạ Lam mặc dù biết đủ loại võ thuật, ấy vậy mà không cản nổi con nghiện sách bụng bầu giai đoạn cuối. Tịnh Nhi nhíu mày, nụ cười trên khóe miệng tự nhiên sâu khôn lường "Cầm cái này ra kia đọc, p là hết buồn!"
Sau đó.. Sau đó người đi thẳng, không còn tơ vương gì đến kẻ vừa thất tình lòng đau nhói này nữa.
Hạ Lam cảm thấy mắt mình giật mạnh mấy cái, cuốn sách Tịnh Nhi vừa ném cho cô là một cuốn tiểu thuyết tình cảm. Bên ngoài in rất rõ nét tiêu đề , còn cẩn thận chú giải thêm . Hạ Lam cúi mặt, hắc tuyến rơi đầy, chầm chậm ôm đau thương đi tới ghế chờ cạnh đó ngồi xuống. Dù sao cũng là cô mời Tịnh Nhi tới đây giải khuây, bỏ mặc bà bầu đi về đúng là vô lương tâm.
Chậc, thôi thì đành ngồi đây đợi người vậy, dù sao lúc này về công ti cô cũng chẳng tài nào tập trung làm việc được.
Chán nản nhìn dòng người đang đi lại trong trung tâm, vài cô gái mơ mộng tầm , rúc rích lướt qua. Bọn họ vừa cười nói vừa mơ mộng bàn luận về một vị soái ca nào đó. Sự ngây thơ hồn nhiên ấy thật sự rất giống cô trước đây. Đáng tiếc thời gian trôi quá nhanh, thanh xuân có muốn quay lại cũng không thể được nữa..
Tácgiảcólờimuốnnói: Nhờ sự độngviên của nàngChinhvien màmịmới hạ được quyết tâm up cái nàylên. Viết được hơn crồimàkhôngbiếtcócốgắnghoànnổikhông nữa đây. Dạo nàyvàonămhọcrồinên lười quáđimất..
Lịchvẫnnhưcũnhacáctìnhyêu: ngày c, tầm hđến h. Xinhãycommừnủnghộmị