Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trợ lý xinh đẹp một khi đã đi sẽ không quay trở lại. Trước nay giác quan thứ sáu của cô luôn tốt, lần trước khi "chọn chủ" cô cũng chọn đúng người sẽ giành được khu Đông. Và cả sau đó nữa, khi Huyện trưởng Dương chuẩn bị bị bắt cô cũng đã kịp thời đưa ra quyết định chia tay không đòi đến bù với ông ta..

Lần này, không hiểu vì sao trái tim trợ lý lại run lên một cách mãnh liệt như thế. Ngay khi nhìn thấy đại thiếu gia kia bước chân vào tập đoàn Trịnh gia với phong thái oai nghiêm, người bảo vệ đi theo hàng dãy.. Hai chân cô tưởng như đã nhũn ngay, não đã ngừng hoạt động lập tức vậy.

Cũng may cô đủ sức kiềm chế, giữ vững bình tĩnh nghe ngóng tình hình. Đến lúc biết được Văn Minh chính là "người bí ẩn" đã thu mua hàng loạt cổ phần của Trịnh gia, cô lập tức rụng rời. Người này giả ngu giả ngốc thế mà cuối cùng lại chính là kẻ thâm sâu khó lường nhất. Một khi Văn Minh đó đã nắm đủ số cổ phần, còn có mác "đại thiếu Trịnh gia" trong tay thì sợ gì không tiếm được quyền của Văn Hóa?

Vậy là.. Cô cười nhạo Hạ Lam kia quá sớm hay sao?

Nhỡ đâu chồng con nhỏ đó lên cao, nó được đà quay lại trả thù thì thế nào?

Nhưng Nguyễn Hạ Lam dơ bẩn đó cũng đâu xứng làm "vợ" của Văn Minh? Cô ta đã bị Văn Hóa chơi chán, chơi nhàm đến mức đá đi không được. Nếu Văn Minh kia quả thực không ngốc lại có tài sản lớn trong tay thì chắc chắn không bao giờ thèm loại mặt hàng kinh tởm đó.

Nhưng vì sao cô vẫn thấy lo lắng thế này?

Sự sợ hãi vô định xâm chiếm, thôi thúc trợ lý nhanh chóng rời khỏi Trịnh gia. Rời càng nhanh càng tốt!

"Đó.. Đó đúng không?" Vừa rời chân khỏi phòng họp, trợ lý còn chưa kịp bước đến chỗ của mình lấy đồ đã bị mấy tiếng xì xào nho nhỏ làm phân tâm.

Cô nhướn mày, gót giày cao chót vót gõ xuống mặt sàn hoa cương phát ra âm thanh chói tai.

Gì đây?

Tự dưng cô lại biến thành trung tâm chú ý của mọi người là thế nào? Rốt cuộc trong lúc cô rời đi đã có chuyện gì xảy ra? Còn đám người này nữa, cư xử kì lạ và xa cách như vậy..

"Là cô ta?"

"Hít thở chung bầu không khí với cô ta tôi đã khó chịu!" Một người khác không kiêng dè nói lớn "Tập đoàn Trịnh gia này gớm thật, đàn bà con nào cũng nát!"

"Anh nói liên thiên gì? Đừng vơ đũa cả nắm!" Một người khác nóng máu cự lại "Mấy con đ này sao vẫn dám vác mặt đi làm vậy nhỉ? Kinh tởm!"

"Nó nhìn kìa!"

"Nhìn làm cái khỉ gì được? Thèm chơi à? Thèm tôi cũng chả dám chơi nó! Sợ AIDS.."

"Ha ha ha.."

"..."

Chuyện gì..

Chuyện gì thế này?

Trợ lý luống cuống lấy túi xách sau đó lao thẳng ra cửa. Đám người đó nhìn cô bằng ánh mắt xét nét và dè bỉu kinh tởm. Khuôn mặt ai nấy bình thường tươi cười đon đả giờ này đều biến thành khinh thường, chán ghét.

Lẽ nào bọn họ đã biết chuyện gì rồi?

Nhưng cô làm nhiều chuyện đáng xấu hổ như vậy, rốt cuộc điều mà bọn họ biết là cái gì?

Ấn nút thang máy, trợ lý không dừng ở sảnh lớn mà quyết định xuống thẳng gara gửi xe. Tạm thời cứ rời đi trước đã, nơi này lộn xộn như vậy cứ để Văn Hóa kia giải quyết. Dù sao sau vụ khu Đông cô cũng đã ăn đủ tiền của cả Trịnh gia và Huyện trưởng Dương. Ngày hôm nay nếu như thôi việc cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả.

Gara xe của Trịnh gia rất rộng, giờ này bình thường rất thoáng đãng, hầu như không có sự xuất hiện của bất kì người nào. Nhưng đó là bình thường, còn hôm nay thì khác, hôm nay bất thường! Ngay khi trợ lý đặt chân xuống nơi này, tiếng chửi bới ồn ào đã dồn ngay vào tai, khiến tâm lý vốn mất cân bằng của cô càng lung lay ác. Liếc mắt nhìn về phía đó, mấy người phụ nữ dáng vẻ cao quý, ăn mặt sang trọng đang túm tụm với nhau. Bọn họ dùng những lời lẽ hoàn toàn khác với ngoại hình của mình để xỉ vả một người vắng mặt nào đó.

Hạ cấp nhất, khinh thường nhất, xúc xiểm nhất..

"Nó kìa!" Một trong số đó đột ngột gào lớn, ngón tay mập mạp chỉ thẳng về phía cô. Ngay sau khoảnh khắc kinh hoàng đó, đám người kia đồng loạt quay ra, nhào thẳng về phía trợ lý, khiến cô không kịp trở tay "Mẹ kiếp! Con đ này mày muốn trốn?"

"Xin lỗi.." Hiện tại cô chỉ có một mình, nếu chống đối không bị cả đám người này đánh cho nổ đầu mới là lạ đấy! Thôi, cứ bĩnh tĩnh hỏi hết đầu đuôi xem thế nào đã rồi tính tiếp vậy "Các vị là ai? Không biết các vị có nhầm tôi với ai không ạ?"

"Nhầm? Nhầm thế xxx nào được?" Người dẫn đầu cười khẩy, khoanh tay nhìn cô một cách khinh rẻ hết sức. Không hiểu vì sao trợ lý lại thấy người này quen mắt, chẳng lẽ lại là một trong số những bà vợ của ông lớn nào cô đã cặp kè?

Nhưng chuyện "đã" ấy cũng cách đây lâu lắm rồi, từ ngày chia tay Huyện trưởng Dương đến giờ cô còn chưa tìm thêm được đối tượng thích hợp nào đâu!

"Trong video rõ dâm cơ mà, sao ở đây lại tỏ ra ngoan hiền gớm thế?"

"D..." Cái.. Cái gì? Video gì? Thế này là thế nào? "Các vị nói gì lạ vậy? Xin lỗi tôi không quen các vị, tránh đường cho tôi, tôi muốn rời đi!"

"Sao lúc bị chồng bọn tao chơi mày không nói mày phải đi?" Một người khác tức tối, nhịn không được động tay kéo tóc trợ lý một phát đau điếng. Ngay khi có hiệulệnhnày, một loạt những quý phu nhânkhác cũng nhảy đến, người đánh kẻ tát khiến cô choáng váng mặt mày "Khốn khiếp! Nghĩ mình thanh cao lắm hay sao mà dám lên mặt với bọn bà?"

"A! Mấy người làm gì vậy?" Trợ lý ăn đau nên dù muốn dù không cũng phải lớn tiếng hét lên cầu cứu "Bảo vệ! Bảo vệ đâu, có người gây rối!"

"Gây rối cái xx mẹ mày!"

"Hôm nay bọn bà xé nát mặt mày ra, xem mày còn dám một lần quyến rũ ba bốn người hay không?"

"Xé áo nó!"

"Live stream đi! Sim mị mới đăng kí g! Hôm nay cho con này nổi danh trên phắc búc luôn!"

"Sướng nhé con! Một ngày hai video, đảm bảo mấy vị sản xuất phim heo sẽ nhanh chóng đến tìm mày, cho mày tha hồ thỏa mãn!"

"Cứu mạng!"

"Đừng mà!"

"Cầu xin các vị!"

"..."

Trợ lý khuất nhục nằm giữa đám đông, quần áo công sở vốn chỉnh tề trên người đã bị mấy kẻ cầm thú này xé rách. Da thịt trắng nõn trên người cô lộ ra khỏi không khí, mặc dù đã cố gắng che dậy hết mức nhưng số quần áo ít ỏi còn lại trên người cũng không giúp cô được. Khuôn mặt xinh đẹp đau rát, toàn thân chỗ nào cũng nhức nhối vì chịu những cú đòn cay độc của mấy người này. Mái tóc dài được cô bảo dưỡng kĩ lưỡng cũng bị ai đó thâm độc cắt phăng đi, nham nhở ăn sát da đầu.

Một lần ba bốn người đàn ông?

Trợ lý vừa ăn đau đã nhớ ra có một lần Huyện trưởng Dương mở tiệc thác loạn tại gia. Cả đám đàn ông chơi cờ bạc chán chê bắt đầu nhìn sang cô bằng ánh mắt thèm thuồng. Trợ lý không ít lần chơi tập thể nên rất nhanh đã thành công khơi dậy được thú tính của đám người này. Bọn họ cùng nhau lao vào cô, còn dùng máy quay quay lại toàn bộ quá trình vui vẻ. Đủ thể loại, đủ dâm đãng, đủ khiến bất kì ai xem qua cũng phải nổi thú tính.. Đảm bảo những thước phim đó còn hay hơn gấp mấy lần phim heo do các nhà sản xuất uy tín nhất làm ra!

Nhưng cái video đó rõ ràng quay bằng máy quay của cô, hơn nữa cô có công cụ bảo mật rất tốt, làm sao lộ ra cho đám đàn bà này thấy được?

Không phải..

Dường như không phải chỉ đám đàn bà này, cả nhân viên trong Trịnh gia cũng đã thấy. Chính vì thấy nên khi nãy bọn họ mới dùng thái độ lạ lùng như vậy để nhìn cô!

"Dừng tay!" Tiếng quát lớn đột ngột vang lên từ nơi xa, sự cứu rỗi đến muộn này khiến trợ lý mừng húm.

Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua một hàng chân dài nhìn về phía đó. Mấy người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục nhanh chóng tiến đến, giải tán đám đông đang hội họp. Một người thấy tình trạng thê thảm của cô liền thương tình cởi áo khoác ngoài ném cho cô. Trợ lý nhận được sự giúp đỡ này, sung sướng không nói lên lời, vừa khoác lại áo, vừa chật vật muốn đứng dậy chạy trốn.

Có cảnh sát ở chỗ này xem còn ai dám hại cô nào?

Hừ, mấy mụ già xấu xí, lên mặt nữa coi!

"Hành hung người vô tội là tội nặng lắm đấy mấy người biết không?"

"Dọa ai chứ?" Một bà bĩu môi, ghét bỏ "Chồng tôi mới lên tổng chỉ huy trưởng đấy, có giỏi xích tay tôi vào đi!"

"Này, đừng hống hách quá!"

"Sợ gì? Mọi người không cần lo! Này, cậu lấy còng số ra đi, bắt tôi đi xem nào!"

"..."

Cuối cùng cuộc chiến "đẫm máu" đã được chuyển thể sang đấu võ mồm. Mấy vị mặc cảnh phục cùng các phu nhân quan lớn cùng nhau tranh cãi một cuộc. Mãi đến khi cảnh sát trưởng đến hiện trường mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa. Dĩ nhiên trong cả quá trình này trợ lý nửa bước cũng không thể rời đi. Đơn giản lắm, thứ nhất, cô đang mặc áo của người ta, và thứ hai, tay cô còn đang bị nắm chặt!

Kì quái!

Vì sao giữ tui lại chứ?

Cho tui đi!

Tui muốn rời khỏi chỗ khốn nạn này!

"Các vị phu nhân xin dừng tay!" Cảnh sát trưởng đạm mạc ra lệnh, uy nghiêm khỏi tả "Bên ngoài đã có kha khá xe của phóng viên đang trực chờ, nếu các vị còn không nhanh, e rằng.."

"Anh đang dọa chúng tôi đấy à?"

"Tôi nào dám?" Cảnh sát trưởng cười khẩy nhìn mấy vị trước mặt rối đội hình. Chậc, đúng là đang dọa đấy thì sao? Có thế mà đã sợ hết cả rồi! "Nhưng nếu các vị cảm thấy thích mai lên báo thì cứ ở lại, anh em chúng tôi không cấm cản!"

"Mẹ kiếp! Lần sau lại tính sổ với con khốn này!"

"Chị em, đi!"

"Mấy thằng chó săn.."

"..."

"Phì.." Cảnh sát trưởng khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt tiễn vong mấy vị phu nhân đỏng đảnh. Sau đó không nhanh không chậm quay sang phía trợ lý "Cho hỏi, cô là XXX?"

"Vâng.." Trợ lý thấy người ta đọc thẳng tên mình có hơi ngạc nhiên, cô cố gắng tỏ ra trấn định, nghiêm túc "..Cảm ơn các anh đã giúp đỡ, hiện nay tôi có chút không tiện, khi khác sẽ xin tới tận đồn hậu tạ các anh sau.."

"Không cần!" Cảnh sát trưởng nhíu mày, đưa mắt ra lệnh cho người phía sau. Người này nhanh chóng tiến đưa ra trước mắt cô một tờ lệnhbắtkhẩncấp"Cô X, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ việc làm thất thoát ngân quỹ của tập đoàn Trịnh gia, mời cô theo chúng tôi về đồn làm việc!"

"Cái.. Cái gì?"

"Giải cô ta đi!"

"Khoan! Khoan! Các người làm gì thế này?"

"Thả ra! Tôi sẽ gọi luật sư!"

"..."

OvOtrợlý đáng thương.. Cóai thấy thươngemýhông nè??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio