Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đáng tiếc ông nội Trịnh không chờ được đến lúc Văn Minh tới đã vội vã trở về chầu tiên tổ. Sự ra đi nhanh chóng này phần vì thái độ thiếu trách nhiệm của người y tá mang danh chămsóc đặc biệt. Phần vì Si Tình cũng có lòng riêng, sợ bị Ngọc Thái phát hiện nên nhất quyết giấu nhẹm, chờ Hồng Ngọc kia tự mình đi ra gọi bác sĩ chứ cô không thèm động chân.

Chung quy lại con người luôn ích kỉ như vậy, mặc cho người khác có đáng thương đến mức nào, nếu vô tình làm phương hại đến họ, họ cũng sẽ chọn cách thức né tránh không vươn tay.

Hồng Ngọc và Văn Hóa rời khỏi phòng ông Trịnh đến căn phòng lân cận đó để thay đồ. Cả hai bỏ tất cả quần áo, ga giường bẩn thỉu vào một cái túi nhỏ, sau đó mỗi người một việc, nhanh chóng đi về hai hướng khác nhau. Hồng Ngọc chỉn chu lại bản thân, cũng cưỡng chế đôi chân đang nhũn ra của mình chạy nhanh đi tìm bác sĩ điều trị. Trong thời gian này, Văn Hóa sẽ đem đồ phi tang ra xe rồi tìm cách đột nhập vào phòng Ngô Ngọc Thái, đem đoạn video kịch tình kia xóa sạch. Dù sao phòng viện trưởng cũng là nơi vắng vẻ, ít người vãng lai. Hơn nữa Ngọc Thái kia còn đang tất bật chỗ cấp cứu đột xuất, hoặc giả anh ta có làm xong rồi thì cũng sẽ bị kéo ngay sang nơi ông Trịnh đang nằm thôi. Văn Hóa tự tin với khả năng của bản thân hắn có thể xóa sạch dấu vết nhanh chóng và rời đi không ai hay biết!

Thế nên chuyện bác sĩ đến được chỗ ông Trịnh, sau đó lại gọi điện thông báo đến chỗ Văn Minh đã là chuyện của mấy chục phút sau. Một người bệnh "hồi quang phản chiếu" được đến bao nhiêu phút chứ? Năm hay mười? Ông nội Trịnh hấp hối trong những gần ba mươi phút đã là kì tích lắm rồi!

Văn Minh và Hạ Lam không biết những chuyện đã xảy ra trước đó, hai người chỉ hay rằng mới hôm trước ông Trịnh vẫn còn tốt lắm, tối nay, khi hai người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn tối bác sĩ đã báo: ông sắp ra đi! Không còn kịp ăn uống gì, Văn Minh vơ lấy chìa khóa trên bàn, kéo tay Hạ Lam chạy ra khỏi ngôi nhà nhỏ của hai người. Vẻ mặt cậu ta vẫn đạm mạc như vậy nhưng đôi mắt lại khác hẳn. Sự kích động dường như bùng nổ và vào thời khắc này, nó mãnh liệt, tràn ra ngoài bằng cái xiết chặt tay..

Cả quãng đường đi hai người không nói với nhau lời nào, cũng không nhìn nhau. Khoảng không gian chật hẹp tràn đầy một thứ cảm xúc băng lạnh, đè ép khiến người ta khó thở. Sự khó thở này càng được tăng cấp khi Hạ Lam và Văn Minh bước vào đến giữa phòng bệnh trên lầu hai.

"Xin lỗi cậu Minh.." Bác sĩ trẻ áy náy mào đầu, còn cố công đứng ra thanh minh. Có điều lúc này chẳng còn ai đủ sức quan tâm đến điều đó nữa, thứ làm họ chăm chú, chính là chiếc giường bệnh bị phủ khăn trắng xóa.. "Chúng tôi đã cố gắng hết sức.."

"Chậm rồi?" Văn Minh nắm tay Hạ Lam thật chặt, cậu không biết nên nói gì lúc này, cũng không biết nên làm gì.

Hai kiếp người, sự bối rối lúc nào cũng khiến Văn Minh lúng túng đến mức không thể suy nghĩ một cách thấu đáo. Vậy nên để không làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì, cậu cứ như vậy, đứng yên ngoài cửa mà nhìn vào phía trong.

"..." Hạ Lam không giỏi an ủi người khác, cô chỉ biết nắm chặt tay của mình, chậm rãi thích nghi với không khí căng thẳng bên trong.

Phòng bệnh vốn rộng rãi bị kê rất nhiều máy móc thiết bị hiện đại đã chật chội không ít. Nay lại bị nhét vào cả một đống người, bác sĩ, y tá, người nhà bệnh nhân.. thành ra càng trở nên thiếu khí nhiều hơn. Cô đưa mắt "quét" một lượt căn phòng, ngoại trừ những người chuyên chăm sóc ông Trịnh thì nơi này đều là người quen cũ cả. Bố Trịnh; Đào Nương; Văn Hóa; Hồng Ngọc.. Ai nấy đều đang nước mắt ngắn dài, cố công tỏ ra bản thân mình chính là người có hiếu nhất.

Buồn bã?

Không hề!

Tự dưng Hạ Lam cảm thấy muốn cười! Cười lớn, cười thẳng vào mặt đám người giả tạo đó. Này, làm ơn thôi diễn đi được không? Nếu các người thật sự có tình cảm với ông ấy đã chẳng đem loại thuốc độc kia kích thích cho ông ấy mau chết!

"Tất cả là tại mày!" Văn Hóa không biết tự dưng phát điên gì, đôi mắt hắn đỏ ngầu, cuồng loạn nhào đến chỗ Văn Minh "Tin tức mày chiếm quyền Trịnh gia đến tai ông nội, khiến ông tức đến thổ huyết!"

"Làm trò gì đấy?" Hạ Lam dĩ nhiên không để hắn ta tiến đến gần Văn Minh, cô lập tức đứng lên chắn trước mặt cậu, gạt tay một cái ép Văn Hóa thoái lui "Giờ này vẫn còn lôi cái đó ra mà nói? Sao cậu em không bảo do cậu em vô năng khiến tập đoàn bị rơi vào tay người khác nên ông mới giận?"

"Cô đừng ăn nói bậy bạ!" Đào Nương nức nở giương đôi mắt ngấn lệ nhìn lên, mỗi một câu phun ra đều đanh thép đến mức khiến người ta phát buồn nôn "Văn Hóa làm tất cả đều vì tập đoàn, chỉ có loại người giấu đầu giấu đuôi làm chuyện xấu, kích động anh em tương tàn đấu đá như các người mới đáng hận!"

"Giấu đầu giấu đuôi làm chuyện xấu?" Hạ Lam ha ha cười, lạnh giọng "Tự nói mình đấy à mẹchồng?"

"Hạ Lam!" Hồng Ngọc nãy giờ vẫn im lặng rơi lệ lúc này mới lên tiếng. Đúng là sức mạnh của nữ chính có khác, cô ta nói, khôi ai dám không im miệng nghe! "Cậu đừng cãi láo, dù sao bác Đào Nương cũng là mẹ cậu!"

"Tất cả người không liên quan ra ngoài!" Hạ Lam âm trầm tiếm quyền chồng mình, ra lệnh. Tất cả bác sĩ, y tá trong thực nghiệm đều biết rõ Văn Minh là ai, và phu nhân của Văn Minh là ai.. thế nên ai nấy đều ngoan ngoãn, cun cút ra ngoài. Cô nhướn mày, ghét bỏ chỉ thẳng "Đem cả cô ta ra! Không phải con cái nhà họ Trịnh thì đừng ở đây lên mặt với tôi! Ăn lương nhà họ Trịnh còn dám hoạnh họe tôi, đúng là thứ không biết điều!"

"Dù sao cũng là nhà họ Trịnh trả tiền.. Cô lấy gì ra để đuổi người?" Văn Hóa không cho phép mấy vệ sĩ tiến vào lôi người ra, hắn đứng chắn ngang trước Hồng Ngọc, quyết tâm bảo vệ người đẹp "Nói không biết điều.. Loại trên dâu dưới bộc như cô mới đúng là kẻ không biết điều!"

"..." Mẹ kiếp!

Không nhắc thì thôi.. Nhắc một cái lập tức khiến Hạ Lam nhớ ra trong người cô đang có con-của-thằng-này! Ối giời ôi! Tôi đã tạo nghiệt gì? Vì sao lại ngược tôi thế này?

"Nhà họ Trịnh hiện tại là của Văn Minh.. Các người cũng đừng lên mặt, nếu không.."

"Đi mau!" Vị y tá bên cạnh nhỏ giọng khuyên "TL là của cậu Minh, đứng trên đất của cậu ấy còn dám cao giọng.. Không hiểu nổi các người!"

"TL là của Văn Minh?" Bố Trịnh thầm nhỏ giọng, dường như đầu óc luôn u mê của ông đã tỉnh ra chút gì đó. Trước đây có thông báo nơi này đã bị ML mua đứt, hiện tại mặc dù nó vẫn được Ngọc Thái làm viện trưởng nhưng thật ra lại là tài sản của ML cơ mà. Văn Minh giỏi lắm chỉ là cướp được Trịnh gia từ tay Văn Hóa đang sơ hở mà thôi, vì sao lúc này còn đòi làm chủ TL?

Chẳng lẽ..

Chẳng lẽ..

Thứ suy nghĩ táo bạo này khiến bố Trịnh lạnh người. Con trai ngốc của ông, từ khi nào đã trở nên hùng mạnh thế này? Hùng mạnh đến mức chính ông còn phải ngạc nhiên, không thể tin tưởng?

Bố Trịnh không phải không biết Văn Minh khác lạ. Trong một ngày cách đây hơn hai năm, Văn Minh đột nhiên nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. Sau đó, nó bình ổn lại rất nhanh và cũng từ đấy, cậu trai luôn ngốc nghếch hiền lành kia thay đổi. Bố Trịnh mặc kệ Văn Minh trốn ra ngoài, cũng coi như không biết chuyện cậu ta bỏ đi hàng mấy ngày chẳng thèm về nhà. Ông biết Văn Minh không phải đứa ngốc bình thường, dù nó có chạy đi cũng chẳng chết được bên ngoài. Và nếu có không chết, thì cũng chẳng làm được nên trò trống gì to lớn đâu!

Đều là con trai của ông, cứ cho rằng ông không thương mẹ cậu, nhưng cậu mang huyết thống của ông, làm sao ông nhẫn tâm mãi được chứ?

Ai ngờ được, những lần trốn khỏi nhà ấy Văn Minh lại tự mình gây dựng được cả một cơ đồ thế này.. Đúng là con hơn cha! Hơn đến đáng sợ, đến nhục nhã!

"Mày là chủ ML?" Văn Hóa cũng không phải loại ngu học, rất nhanh đã phát hiện điều này. Hắn đứng không vững, lui lại bám lấy thành giường của ông Trịnh. Lúc này Văn Hóa chẳng còn đủ sức quan tâm điều gì nữa, kể cả Hồng Ngọc bị người bên kia kéo đi cũng chẳng thể khiến tâm hắn phân tán.

Đối thủ của hắn hai tay gây dựng cơ đồ, từ hai bàn tay trắng và vài triệu đồng làm ra cả một ML - đại tập đoàn thâu tóm giới bệnh viện và nhà thuốc trong nước. Người như vậy hắn đấu lại được sao? Đấu được sao?..

"Là chủ ML?"

"Giờ này các người còn bận tâm lo chuyện tài sản được?" Hạ Lam hừ lạnh, tiếp tục sai người của chồng "Đón ông Trịnh trở về biệt thự, chúng ta báo tang!"

Dung Dung bị Tình Trường lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng phải chịu trận ngã lên xe để hắn đưa đi. Cô có chút quẫn bách, khó khăn đoạt lại điện thoại muốn gọi cho Quốc. Tiếc rằng anh ấy không bắt máy, mặc cho cô có cố gắng gọi bao nhiêu cuộc cũng vậy..

Lại đi chơi thuốc rồi sao?

Hừm, người này đáng ghét thật! Không hiểu phê pha bên cạnh có con nào hay không? Nếu như có kiểu gì anh ấy cũng cùng nó xxoo cho xem! Mẹ kiếp! Dung Dung có thể bán thân mua thuốc về cho Quốc chơi, nhưng cô nhất định không chấp nhận để anh ấy cùng con khác làm!

"Sao thế?" Tình Trường thỏa mãn cười, từ gương chiếu hậu Dung Dung có thể thấy rõ khuôn mặt hắn ta. Mới chỉ qua khoảng thời gian ngắn mà Tình Trường đã sa sút thấy rõ, làn da đen sạm, rám nắng, râu ria lún phún, đôi mắt mệt mỏi, thâm quầng.. Có vẻ thời gian này hắn sống cũng chẳng dễ chịu gì đâu!

Nhưng mà.. Vì sao hắn biết cô ở đây mà tìm?

Còn nữa, anh Quốc liên hệ nói có khách đợi cô ở cổng viện, trùng hợp đi ra lại gặp tên này.. Chẳng lẽ hắn liên lạc với anh Quốc để đòi đikháchvới cô?

Kì quái.. Kì quái thật đó!

Sao đầu óc Dung Dung lúc này u mê thế nhỉ? Tự dưng cô không nghĩ ra được bất kì phương án nào luôn!

"Có vẻ sợ tôi quá nhỉ? Nhìn tôi khác trước lắm đúng không? Cô cũng thế, khác xa trước đây!"

"Khác cái gì?" Dung Dung lắc lắc đầu, nhíu mày "Ý cậu là vẻ ngoài? Hừ, bề ngoài cũng đâu nói lên tất cả!"

"Bên trong cũng khác!" Tình Trường đột ngột phì một tiếng, thô lỗ cười lên "Nghe nói tiểu thư Trịnh gia bị người ta chơi phá lắm, giờ bên dưới rộng đến nỗi ba anh cùng vào cũng chẳng có cảm giác gì!"

"Cậu.." Dung Dung tức đến tái mặt, đúng là cô có thường xuyên chơi NP.. Nhưng phía dưới vẫn tốt lắm, làm gì tệ hại đến mức như tên điên này nói chứ? "Cậu đừng nói bậy bạ! Coi chừng.."

"Coi chừng cái gì? Cô nhảy lên đè tôi ra chắc?" Tình Trường vẫn đùa dai, đúng lúc này xe cũng dừng lại bên một căn nhà xiêu vẹo. Dung Dung ngạc nhiên phát hiện ra đây chính là nơi cô và anh Quốc vẫn thường xuyên lui tới. Tình Trường cũng đến đây làm gì? Hắn ta không sợ anh Quốc nhận ra hắn chính là kẻ đã dàn cảnh thuê người hiếp dâm cô trước đây à? "Sợ quá cơ.. Thôi, nếu thèm tí anh chiều, giờ xuống xe đi cưng!"

"Xuống đây làm gì?"

"Đi gặp anh Quốc của cưng chứ làm gì?"

Tình Trường không giải thích nhiều, vươn tay kéo xệch Dung Dung theo chân mình. Cô nàng cắn răng bước vội, cố gắng không tự làm mình bị thương vì đôi giày cao chót vót. Một quãng dài, cuối cùng cả hai cũng đến nơi cần đến, một căn phòng nhỏ với một đám người đang dây dưa triền miên!

Biết ngay mà!

Dung Dung nghĩ chỉ có đúng!

Cửa phòng vừa mở, đập vào mắt cô chính là hình ảnh Quốc đang làm tình cùng mười mấy đứa con gái. Đứa nào đứa nấy phê pha, lõa lồ không biết xấu hổ cùng lao vào anh ấy của cô. Chơi thế này thì còn gì là người? Khốn kiếp! Bình thường với cô Quốc còn chẳng nhiệt tình được đến thế đâu! Mấy con đ này lấy tư cách gì mà đòi anh ấy phục vụ?

"Tránh ra!" Dung Dung nóng máu giằng tay Tình Trường ra, cô lao thẳng đến chỗ Quốc, kéo anh ra khỏi đám người thác loạn. Lũ con gái không biết xấu hổ như rắn quấn lấy Quốc, còn cố vươn lên liếm mút không ngơi "Cút đi! Con đ! Dám hôn chồng tao à?"

"Ai là chồng mày?" Quốc đang chơi đến sảng khoái tự dưng bị phá ngang. Anh ta bực bội vươn tay, không nề hà giáng thẳng một bạt tai mạnh đến nổ đom đóm mắt khiến Dung Dung lăn ra đất "Mày đem con này đến đây làm gì? Phiền chết đi được?"

"Đại ca chơi một mình thế là không tốt!" Tình Trường không vội đóng cửa, hắn ngoắc ngoắc tay gọi thêm mấy tên đang đứng bên ngoài vào "Bọn em đợi mãi mới có dịp cho con này sáng mắt!"

"Anh Quốc! Chạy đi!" Dung Dung lúc này mới nhớ ra, cô chồm lên kéo tay Quốc "Bọn chúng chính là đám người muốn hãm hiếp em trước đây! Nhất định chúng quay lại là muốn trả thù anh! Anh chạy mau đi!"

"Phiền!" Quốc không quan tâm, hất tay cô ra sau đó đi đến chỗ đám con gái vẫn còn thèm được an ủi, vươn tay xoa nắn mấy nơi mềm mại của bọn chúng "Trả thù cái gì? Chúng nó đều là đàn em của tao!"

"Đàn.. Đàn em của anh?" Dung Dung có chút khó tin, cố gắng động não. Đàn em của Quốc, từ khi nào? Nếu là mới đây thì không vấn đề gì, nhưng nếu là trước đó thì chẳng phải chuyện cô thành ra thế này là..

"Ha ha, khó tin hả?" Tình Trường cùng đám đàn ông kia cũng tiến nhanh đến, hòa nhập cuộc thác loạn "Chính tao cũng thấy khó tin nữa là mày!"

"..."

"Anh Quốc quả nhiên tài giỏi! Có thể biến một tiểu thư thành con đ chính gốc thế này.." Tình Trường tốt bụng giải thích cho cô rõ ràng "..Còn nát như tương, nghiện hút đủ kiểu nữa chứ.. Ôi, không khéo cô ta còn đủ thứ bệnh nữa ấy, đúng là kế hoạch thiên tài!"

"Kế hoạch?" Dung Dung sững người lẩm bẩm, Quốc bên kia đã chẳng thèm để ý tới cô nữa mà mải miết chu du thiên đường với đứa con gái khác. Trái tim Dung Dung vỡ vụn, cô có cảm giác muốn giết người! "Các người lừa tôi? Anh lừa tôi? Anh không hề yêu tôi?"

"Chuyện đó còn phải hỏi sao?"

"Câm mồm và phục vụ bọn anh đi cưng!"

"Nghe đồn nó nát lắm rồi hả?"

Thử biết ngay.."

"Cút đi! Mấy người cút đi!" Dung Dung bị dồn vào góc có chút quẫn bách, cô không sợ hãi, nhưng cảm giác bị lừa này đúng là đau đớn hơn cô tưởng nhiều "Anh Quốc! Anh mau trả lời cho tôi!"

"Đ còn kén khách à? Mẹ con điên này, có tin tao vả vỡ mồm mày không?"

"Ê này, đừng mạnh tay, nó còn tài sản đấy!" Quốc lúc này mới chậm rãi lên tiếng, sau đó như nghĩ ra điều gì thú vị, Quốc lầm bầm "Này, chơi mãi ở chỗ bình dân chán nhề! Chúng mày có thích đổi vị trí play cho sướng không?"

"Anh Quốc có cao kiến gì?"

"Tìm chỗ sang trọng tí, ê con đ kia, đưa bọn tao đi.." Quốc tiến tới chỗ Dung Dung, nhéo cằm cô đe dọa "Nếu không đống ảnh và video sếch của mày tao tung hết lên mạng!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio