Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 141

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Si Tình ngồi tít trong phòng tắm mà cũng có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa thật mạnh. Ngọc Thái đã nói khi đến nơi sẽ gọi điện cho cô mở đón, hoặc nếu anh ấy không điện thì kiểu gì cũng sẽ gọi tên cô chứ chẳng phải dùng cách bất lịch sự là đập bồm bộp vào cửa thế này.

Rốt cuộc ở ngoài đó có chuyện gì?

Lẽ nào là đám người kia chạy đến khủng bố tinh thần cô?

Thật đáng sợ!

Nếu đúng vậy nhất định chút nữa khi Ngọc Thái đến cô sẽ mặt dày xin anh ấy cho ở nhờ một hoặc yêu cầu anh đưa đến bệnh viện trú thân.

Sau vụ tối nay chắc Si Tình phải chuyển chỗ quá, nơi nguy hiểm thế này ai dám ở lại nữa chứ? Nhưng mà cô mới đóng tiền nhà, chuyển đi thế này có hơi tiếc. Hơn nữa nơi này vừa gần bệnh viện vừa gần khu dân cư, giá còn rẻ như bèo nữa chứ. Đi rồi cô biết tìm đâu ra một nơi tương tự thế này đây?

Quấn khăn tắm ngang người, cô bế tắc lắc lắc đầu để suy tính bay bớt đi. Thôi cứ qua đêm nay rồi tính tiếp, dù sao lúc này cô đang rối bời, chẳng thể tìm ra cách giải quyết gì đâu!

Lấy quần áo mặc lại vào người, Si Tình tiếp tục nghe ngóng bên kia. Tiếng đập cửa thình thình đã dứt rồi, thay vào đó cô nghe thấy tiếng chân người bước từng nhịp mạnh mẽ. Si Tình mừng húm, nhanh chóng chạy ra cửa đẩy tủ giày sang một bên. Đừng trách cô vội, ai bảo cô yêu thích Ngọc Thái đến mức để ý cả những chi tiết nhỏ nhất của anh chứ? Cách bước đi của anh, nhịp chân của anh thế nào.. cô chỉ cần nghe qua liền nhận ra ngay!

Quả nhiên, ngay khi Si Tình đẩy xong cửa, bên kia đã vang lên tiếng gọi quen thuộc: "Si Tình! Cô có trong đó không?"

"Em.. Em đây!" Kéo mạnh chốt cửa, Si Tình nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Ngọc Thái. Anh có vẻ khá ngạc nhiên vì tốc độ của anh song cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu chào hỏi sau đó vào nhà "Anh muốn uống gì không?"

"Khu này loạn như vậy cô ở làm gì chứ?" Ngọc Thái lắc đầu, ngồi xuống ghế gần đó nhìn quanh phòng một lượt "Lúc tôi đến nơi còn chẳng thấy một ai ngoài đường, đèn đóm cũng tù mù lắm!"

"Dạ.." Si Tình cười lấy lòng, đem đến hai cốc nước lọc trong vắt "Em cũng đang tính chuyển!"

"Giờ cô định thế nào?" Ngọc Thái không dông dài, anh nhìn cô một cái sau đó thẳng thắn "Tôi chỉ qua đây được một chút, bên kia vẫn còn vài ca cấp cứu cần tôi giúp đỡ!"

"Hôm nay chẳng phải ngày nghỉ của anh sao?" Si Tình ngạc nhiên, trong ngạc nhiên xen lẫn tức giận vô cớ. Này, đừng thấy anh Thái của cô giỏi sau đó tìm cách vắt sạch sức lực của anh ấy! Anh ấy cũng là người đó biết không? "Gấp đến vậy.. TL của chúng ta thiếu gì người tài giỏi?"

"Bên tổng bộ ML chỉ đích danh nên tôi đành phải tới thôi!" Ngọc Thái cười nhạt, không hề nề hà tiết lộ thông tin "Là con cháu của Trịnh gia!"

"Lại là cái gia đình đó!" Si Tình có vẻ căm phẫn, bực bội dậm chân "Họ là gì mà ML lại ưu ái thế chứ?"

"Cháu trai của Trịnh gia là chủ ML, cô nói xem họ có nên ưu ái nhau hay không?" Ngọc Thái cười mỉa, lạnh lùng tiếp tục "Vậy bây giờ cô định thế nào? Bên kia còn nhiều chuyện cần tôi lắm, tôi chỉ ở lại được một lúc thôi!"

"Em.." Si Tình chớp chớp mắt, Ngọc Thái lại đeo mặt nạ vô tình lên rồi. Đáng ghét thật đấy, cô nên làm gì để anh ấy tanbăngbây giờ nhỉ? "Ngọc Thái, chuyện sáng nay anh muốn nghe không?"

"Tôi được người ta kể lại từ sáng, cô không cần nói lại lần nữa đâu! Si Tình, dù sao cũng cảm ơn cô đã vì tôi ra mặt.." Ngọc Thái dĩ nhiên biết từng tình tiết một của câu chuyện sáng nay. Ai da, anh là tác giả của màn kịch này, nếu không hay biết chuyện gì xảy ra thì quá kém cỏi! Ngay khi trở về TL, mấy nhân viên đi chung với Si Tình đã tìm anh nói tường tận sự việc đó rồi! "Nhưng mà.. từ lúc tôi đến cũng chưa thấy ở đây có gì bất thường, hay thế này đi, bây giờ cô cài then khóa cửa thật kĩ, ngủ một giấc mai chuyển nhà?"

"Em sợ.."

"Nếu sợ thì dứt khoát đến TL một tối vậy!" Ngọc Thái lôi điện thoại từ túi áo vest ra, trên màn hình hiển thị giờ giấc một cách rõ ràng. Anh hơi nhíu mày, có vẻ gấp gáp nhưng cũng không tiện nói "Dù sao chúng ta cũng là cô nam quả nữ, muộn thế này còn ở chung chẳng tiện chút nào!"

"Anh Thái.. Sao anh cứ mãi không hiểu em như thế?" Si Tình bặm môi, cô vươn người, bắt lấy bàn tay đang cầm điện thoại của Ngọc Thái mà tiếp "Chúng ta đã ở cạnh nhau bao năm, em không tin người thông minh như anh không hiểu tình cảm của em với anh là thế nào!""

"Cô đang nói gì vậy?" Ngọc Thái tỏ ra ngạc nhiên, tròn mắt hỏi lại "Đừng đùa kiểu ấy! Bao lâu nay chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt!"

"Đồng nghiệp tốt?" Si Tình có chút sững sờ, cô cố gắng như vậy mà anh ấy chỉ coi cô là đồng nghiệp tốt? "Anh Thái! Em chưa bao giờ xem anh như một người đồng nghiệp bình thường! Em đối với anh.."

"..."

"Em.. Em thật sự yêu anh!"

"..."

Không gian tĩnh lặng đến bất ngờ, đến cả tiếng hít thở và tim đập cũng không còn rõ ràng nữa. Si Tình nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của Ngọc Thái, chỉ thấy anh cúi đầu, một chút cũng không dám nhìn đến cô. Chỗ hai người nắm tay phát ra một trận rung nhè nhẹ, Si Tình nhíu mày nhìn xuống, chỉ thấy màn hình báo ra một cuộc gọi đến, và chủ nhân cuộc gọi đó không ai khác chính là con mắm Hồng Ngọc!

Khốn nạn!

Giờ này còn gọi cho anh ấy để làm gì? Cô ta đã bị phá thân rồi còn không biết nhục nhã, cố gắng đeo bám Ngọc Thái, muốn làm anh ấy bị vấy bẩn đúng không hả?

Đừng!

Đừng nghe!

Ngọc Thái! Anh đã biết bản chất của cô ta xấu xí dơ bẩn đến đâu rồi còn gì?

Thế nhưng cô có ngàn vạn suy tính cũng tính không ra tâm tư người trước mắt. Ngọc Thái vốn cúi mặt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh cười miễn cưỡng, rút tay cô ra sau đó nhẹ giọng: "Tôi không thể đáp lại tình cảm của cô! Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại!"

"Anh.. Anh thích cô ta đến vậy?"

"Xin lỗi Si Tình!"

"Không.. Không sao hết!" Cô cười ha ha hai tiếng, nước mắt trong hốc mắt sắp rơi xuống sàn. Si Tình đứng dậy, đi tới nhà tắm "Em phải vào nhà tắm một lúc, anh.. Anh cứ tự nhiên!"

"Tôi hiểu.." Ngọc Thái vẫn giữ dáng vẻ vô tâm như vậy, anh gật đầu một cái sau đó đưa điện thoại lên tai "Hồng Ngọc, sao vậy?"

"..."

Si Tình không biết họ cùng nhau nói những cái gì, chỉ biết lúc cô còn ôm chân ngồi trong nhà tắm rơi nước mắt, bên ngoài Ngọc Thái đã nói cần phải đi! Anh ấy vì một cuộc điện thoại của cô ta mà hấp tấp rời bỏ cô, không cho người con gái vừa thất tình là cô một chút an ủi. Đó là chưa kể lúc này, ở đây còn rất nhiều nguy hiểm rình rập xung quanh Si Tình. Vì sao chứ?

Vì sao anh ấy không giữ lời? Không đưa cô tới TL?

Vì sao anh ấy gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ Ngọc Thái thật sự bất chấp sự dơ bẩn để đến với cô ta?

Vì sao?..

Ngọc Thái..

Ngọc Thái của cô..

Anh ấy đã vĩnh viễn không thể là của cô nữa rồi!

Khóc lóc chán chê, Si Tình đứng dậy lau sạch nước mắt trên mặt mình. Cô soi gương một chút sau đó mở cửa bước ra ngoài. Cứ tưởng đón cô sẽ là một phòng khách trống rỗng, nhưng không.. ở đó có cả một đám người có vẻ vô-cùng-quen-mắt!

Đây.. Đây chẳng phải lũ người vừa đuổi theo cô ở đường đó sao? Vì cái gì họ vào được nhà này? Cảnh sát.. Si Tình phải gọi cảnh sát mới được!

"Em gái, điện thoại của em nè!" Một tên trong đám người vui vẻ cười lên "Cả điện thoại bàn và di động luôn nhé, lại hôn một cái anh trả cho!"

"Các người là ai? Mau ra khỏi nhà tôi!" Si Tình hốt hoảng lui lại phía nhà tắm nhưng đáng tiếc lại bị người ta áp sát giữ lấy. Cô sợ hãi vung tay, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng mấy người này quá khỏe mạnh, một cô gái như cô làm sao đủ sức chống cự?

Khốn thật.. Là Ngọc Thái nghe điện thoại của Hồng Ngọc kia sau đó vội vàng rời đi mà không giúp cô đóng chặt cửa sao?

Cô ta quan trọng đến thế à? Đến mức anh không quan tâm tới an toàn của tôi - một cô gái yếu đuối - sao Ngọc Thái?

"Các người muốn gì? Mau bỏ tôi ra! Có ai không? Cứu.."

"La lớn mới tình thú.." Người kia đứng dậy, áp sát Si Tình cười giả trả "Chỗ này bọn anh đã bao một đêm rồi, hôm nay đảm bảo em có sung sướng gào khóc cũng không ai trách cứ đâu!"

"Thế.. Thế là thế nào?" Si Tình nhìn một người đem ống tiêm kì lạ đến bên cạnh mình, cô run rẩy hạ giọng "Xin các anh, chúng ta không quen không biết, sao các anh lại muốn hại tôi chứ? Nếu các anh thích, tiền tôi để trong kia, các anh cứ lấy.."

"Nhị thiếu nhà họ Trịnh cho bọn anh nhiều tiền lắm, có thế bọn anh mới thuê được đồnghềcủa đài truyền hình chứ!" Bọn họ không hề nề hà chuyện cô giẫy giụa, thẳng tay vén ven của Si Tình lên, tiêm vào người cô thứ thuốc gì đó. Cơn đau nhói ở tay cộng thêm sự hoảng loạn làm nước mắt Si Tình chảy tràn, nỗi căm phẫn kì lạ nhanh chóng dâng đầy lòng cô "Cô em, hôm nay bọn anh ở đây là để dạy cho cô em một bài học.. Lần sau, chuyện của mấy gia đình giàu có, tuyệt đối đừng dại dột mà nhúng tay vào!"

"Không.. Các người tiêm cái gì cho tôi?" Si Tình đột ngột cảm thấy cả người mềm nhũn, đám người này không thèm giữ cô nữa, ném cô xuống sàn nhà lạnh băng cô cũng không hề để tâm. Ý trí còn sót lại thôi thúc Si Tình chạy trốn, nhưng đôi chân của cô lại không chịu nhúc nhích dù chỉ một li.

Người đàn ông kia vừa nói cái gì?

Không được nhúng tay.. Chuyện nhà họ Trịnh.. Là chuyện cô đã vạch trần Đào Nương đó hả?..

A..

Không được!

Cả người đều cồn cào ngứa ngáy thế này là thế nào?

Khó chịu quá.. Ai đó làm ơn giúp tôi đi..

"Ưm.."

"Thế nào? Nóng người chưa cưng?"

"Vẻ mặt này.. Đang thèm khát lắm rồi chứ gì?"

"Cầu xin đi rồi anh cho.."

"Máy quay chuẩn bị!"

"..."

Ngọc Thái nhận điện thoại của Hồng Ngọc xong liền rời đi ngay mà không đợi Si Tình trở ra. Tất nhiên trước khi đi anh có thông báo, cũng đã đóng cửa giúp cô nàng đàng hoàng. Nhưng mà này, cái khu nhà ma đáng sợ kiểu vậy cũng ở được, cô y tá đó đúng là gan cùng mình! Bảo sao nhắc chuyện vạch trần Đào Nương cô nàng lại dũng cảm như vậy, một chút sự chần chừ cũng không hề có.

Ngọc Thái xem qua khu vực xung quanh một chút mới lên xe của mình. Ừm, xem ra nơi này ngoài chuyện vắng vẻ một chút cũng không có mấy nguy hiểm. Không có người nào khả nghi, cũng không có mấy kẻ hay tụ tập hút chích gì đó.. Chắc cô nàng này suy nghĩ nhiều rồi tự mình dọa mình sau đó phiền lây đến anh thôi. Mà cũng có thể cô nàng cô ý dụ anh đến đó với ý đồ bất minh.. Si Tình ấy yêu anh như thế, có khi nào cô nàng nghĩ sau khi giúp anh chuyện kia, anh sẽ vì cô mà cảm động đến mức nhận lời yêu thương cô nàng hay không?

Ha ha!

Đúng là tư duy tầm thường!

Cô, rốt cuộc cũng chỉ là con cờ trong tay tôi mà thôi!

Cười khẩy một tiếng, Ngọc Thái không thèm trở về TL mà phóng thẳng tới khu nhà cao cấp của mình cách đó không xa. Quả nhiên vừa về đến cổng, một bóng dáng yêu kiều quen thuộc đã đập thẳng vào mắt anh.

Hồng Ngọc..

Tôi không tìm cô, cô đã vội vàng chạy đến đây nộp mạng cho tôi rồi sao?

Để xem sau khi coi xong đoạn clip có trong tay tôi, cô sẽ có loại phản ứng gì!

"Anh Thái.." Hồng Ngọc thấy anh mở cửa xe liền nhu thuận đi tới, vẻ mặt kiều diễm có mấy phần ngại ngùng ngây thơ. Ai dô, diễn thật tốt, cô ta phải đi làm diễn viên mới đúng! Nếu làm diễn viên kiểu gì tiền đồ cũng sáng chói, ít cũng trở thành ảnh hậu! "Phiền anh quá!"

"Không sao, vừa lúc nhà tôi cũng ở khu này!" Ngọc Thái để cô ngồi bên ghế phụ sau đó đưa thẻ cho bảo vệ xem. Bảo vệ chấtlượngcaolúc này mới gật đầu, đồng ý cho cả hai người vào trong "Nếu đã không có chỗ trú chân thì lên nhà tôi ngủ tạm một đêm đi!"

"Em.." Hồng Ngọc cắn môi dưới, hai má hồng hồng mờ ám "Thôi không cần đâu.. Anh cho em đi nhờ đến bệnh viện là được, em quên không mang ví theo nên không còn tiền đi taxi!"

"Đến TL làm gì chứ, nơi đó bây giờ ồn ào lắm!" Anh lắc đầu ra chiều không ưng ý "Lên chỗ tôi vẫn hơn, dù sao hiện tại tôi cũng đang định về nhà, nhà tôi cũng không đến nỗi chật đâu..."

"Ừm.." Hồng Ngọc có vẻ day dứt lắm, cô nhíu mày, lúc này mới nhậnraNgọc Thái đang lái xe vào trong khu nhà cao cấp cô hằng mơ ước chứ chẳng phải ra đường đến TL. Ngọc Thái dường như nhận ra sự đấu tranh trong mắt cô, anh mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đẹp nhìn xoáy lung lạc tâm trí cô. Cuối cùng Hồng Ngọc cũng phải chịu thua, cô thở dài, miễn cưỡng vô cùng "Vậy tốt quá, em mượn sô pha của anh, sáng mai sẽ đi ngay!"

"Không cần!" Ngọc Thái cười tà "Nhà có nhiều phòng lắm!"

"..."

"Mà này, sao em không hỏi ở TL có chuyện gì mà ồn ào?" Ngọc Thái kiếm chuyện làm quà, vừa lái xe vào gara vừa hỏi. Ai ngờ câu chuyện ấy của anh lại rơi trúng tim đen của người nào đó, khiến cô tỏ ra lo lắng.

Quan sát biểu cảm của người khác là chuyện Ngọc Thái rất giỏi, thế nên chút ít thay đổi này của Hồng Ngọc đã khiến anh nảy sinh nghi ngờ rất lớn. Thế nên, anh không đùa dai nữa, quyết định nói toẹt ra ngay " Là cháu dâu của ông Trịnh, vợ của đại thiếu gia - Nguyễn Hạ Lam đó!"

"Cô.. Cô ấy vào viện?" Hồng Ngọc nhíu mày, tái nhợt hỏi lại "Có làm sao không anh?"

"Tạm thời chưa tỉnh.." Ngọc Thái gật đầu đính chính, vừa lúc cũng về đến nhà của anh "..Nhưng cấp cứu kịp thời nên rất nhanh sẽ tỉnh lại. Hình như cô nàng.. Bị người ta đẩy xuống cầu thang.."

"Ai.. Ai.. Là ai nói?" Hồng Ngọc có vẻ sốc lắm, hỏi đến lần thứ ba mới thành lời. Vừa nói, nước mắt trong hốc mắt xinh đẹp vừa chảy tràn "Cô ấy đã tỉnh đâu, làm sao biết được là bị đẩy? Nhỡ đâu cô ấy tự ngã thì sao?"

"Đúng vậy!" Ngọc Thái nhếch môi cười, dường như đã nắm được trong tay thứ gì đó vô hình nhưng lại vô cùng đáng giá "Cậu Minh kia giỏi lắm, cậu ta nó nếu thật sự có kẻ dám đẩy vợ cậu ta xuống dưới, cậu ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết! Ủa, em sao thế? Lạnh hả?"

"Cũng có hơi hơi.." Văn Minh thật sự nói thế?

Hồng Ngọc hơi rén, sức mạnh của đồng tiền lớn đến đâu dĩ nhiên cô biết. Nếu cậu ấy thật sự tức giận đến vậy, lại phát hiện ra cô chính là thủ phạm, có khi..

Nên làm sao bây giờ?

Nên làm thế nào để Hạ Lam đó ngậm miệng hẳn đi?

"Chúng ta vào nhà rồi nói được không?"

"Được chứ!" Ngọc Thái không hề ngần ngại đưa tay mở cửa, căn nhà lớn vốn dĩ tối om được anh bật đèn, ánh sáng trắng êm dịu bao phủ, khiến mọi thứ trở nên nhu hòa.

Nơi này cũng không khác gì con người Ngọc Thái, sạch sẽ và đơn giản. Anh vẫn là một người đàn ông độc thân nên chuyện có quá nhiều đồ đạc là không hợp lô gic chút nào. Hơn nữa công việc của Ngọc Thái đòi hỏi đa phần thời gian, anh chẳng mấy khi ở nơi này nên căn nhà cũng không được chú tâm trang hoàng quá mức.

"Em vào đi!"

"Nhà của anh thích thật đấy!" Hồng Ngọc cười vui vẻ, vừa bước vào phòng đã cảm thấy mọi ưu phiền bay biến sạch. Quá hoàn mỹ, quá hoành tráng.. ít ra cũng phải đẳng cấp tầm này mới xứng cho cô bước chân vào! "Ôi.. Bức tranh này đẹp quá!"

"Là người đẹp, hay bút pháp của người vẽ tốt?" Ngọc Thái nhìn về phía bức tranh khổ lớn treo trên tường, một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng giữa vườn hoa cẩm tú, nét mặt người ấy nhu hòa, dịu dàng còn hơn sắc xanh của những đóa hoa đang kì nở rộ "Khả năng thưởng thức nghệ thuật của Hồng Ngọc cũng cao quá nhỉ?"

"Dạ.." Hồng Ngọc cười cười, thật ra nơi này còn rất nhiều thứ đẹp, nhưng cái khiến cô chú ý lại là bức tranh này bởi vì.. nhân vật nữ trong đó quá quen mắt!

Kì lạ thật!

Đây chẳng phải gương mặt cô đã thấy trong ngăn bí mật ở ví của Văn Minh đó sao? Gương mặt có đến mấy phần giống với cô..

"Là vẽ từ mẫu thật hay nhân vật hư cấu vậy anh?"

"Chị gái của tôi!" Ngọc Thái cười nhếch môi, sau đó đột nhiên thay đổi thái độ, anh ta lạnh lùng đi vào phía trong, bỏ Hồng Ngọc đứng phỗng bên ngoài.

"..."

Nửa đêm còn đến nhà người ta đi loạn không tiện chút nào, hơn nữa hình như đêm nay Ngọc Thái này còn có gì đó khác so với trước. Bình thường anh ta đều đon đả hỏi han cô các vấn đề, nhưng hôm nay đang nói chuyện lại bỏ ngang, không thèm ngoảnh mặt, cứ vậy rời đi nơi khác.

Chẳng phải anh ta thích cô lắm sao?

Hôm nay cô đã "dâng tận miệng" lại tỏ ra lạnh lùng xa cách thế kia là sao? Định lạt mềm buộc chặt với cô đấy à? Hay.. anh ta đã biết chuyện gì không nên biết rồi?

Không đâu!

Văn Hóa đã xóa dấu vết sạch sẽ rồi, nhất định anh ta không hay biết gì đâu! Hoặc giả có biết.. Hồng Ngọc cũng rất tự tin vào chuyện Ngọc Thái kia sẽ giúp cô giữ kín toàn bộ. Thao túng trái tim đàn ông là chuyện dễ như bỡn, chung quy lại, một khi Ngọc Thái này đã có cảm tình với cô thì việc anh ta bảo vệ cô là điều tất nhiên!

"Hồng Ngọc!" Trong khi cô mải miết suy nghĩ Ngọc Thái đã trở lại, trên tay còn cầm theo chiếc điều khiển ti vi "Có muốn cùng tôi làm một thỏa thuận hay không?"

"Thỏa thuận?" Hừm, còn dám ra điều kiện với tôi? Bác sĩ Thái, nếu anh muốn tìm cách bỉ ổi nào đó để trói buộc tôi, khiến tôi trở thành của riêng anh thì nghỉ đi! Tôi chỉ thích tự nguyện chinh phục, nếu bị ép buộc, một chút cảm tình tôi dành cho anh cũng sẽ bay sạch đó!

"Sao lại thỏa thuận? Có gì anh cứ nói, nếu giúp được em sẽ giúp anh ngay!"

"Rời khỏi Văn Hóa kia đi.." Ngọc Thái cười khẩy, đem tivi bật lên "...Hoặc giúp tôi lấy % cổ phần Trịnh gia từ tay cậu nhóc đó.. Cô làm nổi không?"

"Cái.. Cái gì?.." Hồng Ngọc hơi giật mình, quả nhiên là hướng vào tài sản Trịnh gia! Ngọc Thái này nhìn qua thanh cao mà tâm cơ lớn gớm! Nhưng mà này, sao anh ta lại bắt đầu từ Văn Hóa chứ? Và vì lẽ gì lại đòi cô rời khỏi cậu ta?

Dường như Hồng Ngọc đã hiểu sai chuyện gì đó rồi, hoặc là nói, cô bị người ta đánhlạc hướng ngọt xớt mới đúng! Ngọc Thái này sâu hơn cô nghĩ nhiều, tất cả những thứ anh ta thể hiện ra có lẽ chỉ có thể tin %..

"Anh nói gì vậy? Em không hiểu.."

"Xem cái này là hiểu ngay chứ gì?" Ngọc Thái đợi chữ loading trên màn hình xoay xong, màn hình vốn tối đen nhanh chóng hiện lên hình ảnh một căn phòng quen thuộc hết mức "Cô thông minh như thế, đừng làm bộ với tôi nữa đi!"

"Này.." Hồng Ngọc cứng người, đôi mắt đẹp trợn to nhìn xuâncungđồdiễm lệ của mình hiển hiện trên màn hình lớn. Màu sắc, âm thanh.. tất cả đều hoàn mỹ như thể đoạn phim này diễn ra ngay trước mắt người xem vậy đó!

Khốn kiếp!

Trịnh Văn Hóa ngu ngốc!

Có mỗi cái việc xóa sạch dấu vết trong camera cũng làm không nổi! Xem đi, giờ đoạn phim sếch của hai người bị kẻ khác phát hiện rồi kìa. Và cái "người khác" này còn vô cùng nguy hiểm nữa chứ, nhỡ anh ta up nó lên mạng để hủy hoại thanh danh nhị thiếu nhà họ Trịnh thì cô chết chắc!

A.. Khoan.. Cái này.. Góc này đâu phải góc quay của camera.. Hơn nữa còn có tiếng thở kì lạ xen vào giữa tiếng thở dốc và rên rỉ của hai người, đã vậy màn hình còn thường xuyên bị rung lắc nữa chứ..

Là kẻ nào đó đã quay lén hai người!

Kẻ nào?

Lúc đó có ai ở trong khu phòng bệnh đặc biệt?

Si Tình!

Nhất định là con khốn kia còn chưa đi!

Con khốn! Con khốn! Mày nhất định phải chết! Chết cũng không đền hết tội!

"Anh muốn thế nào?"

"Chẳng thế nào!" Ngọc Thái nhướn mày "Đã nói rõ ràng, đoạn phim này tôi lưu, cô cút khỏi chỗ Trịnh gia, cấm tiệt dây dưa với Văn Hóa! Hoặc nếu có.. Cũng cố mà làm cậu ta chán ghét cô đi!"

"Anh có mục đích gì?"

"Liên quan đến cô sao?" Ngọc Thái phá ra cười, giọng cười trong đêm lanh lảnh khiến sống lưng Hồng Ngọc tê dại "Loại người như cô không xứng ngồi cùng tôi nói chuyện đâu!"

k chữ:((

Quádàiluônýhí hí

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio