Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 164

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CẢNHBÁO: TYMYẾUĐỪNG ĐỌC CHƯƠNGNÀY!

CÒN NẾU CÓ THÌ ĐỌC XONG KHÔNG ĐƯỢC TÌM SU ĐÒI TÍNHSỔ, TRÁI TIM SUMONGMANH ÍU ĐÚI VÔCÙNG!!!

Văn Minh ngã đè lên Hạ Lam, sức nặng của một người đàn ông suýt soát mét chín dĩ nhiên không phải là ít. Mất đi chân trống, Hạ Lam vốn đứng không vững lập tức ngã ngửa ra phía sau, sóng soài trên nền cát ẩm.

"Văn.. Văn Minh?" Khoảnh khắc này dường như trôi qua rất chậm, ngay lúc cô cảm nhận được bàn tay mình chạm xuống cát, đôi mắt đen thẫm của Văn Minh cũng tới, đụng tới ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cô "Cậu.. Cậu.."

"Em không sao là tốt rồi!" Văn Minh cắn môi, thì thầm vào tai cô.

Hai người dường như bị loại khỏi cuộc chơi ngay lập tức. Dung Dung vốn đang đuổi cùng giết tận khi nãy cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, chứ đừng nói gì đến người của cô ta ở bên kia. Có lẽ người của Văn Minh ngay khi thấy cậu bị người ta bắn đã dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong xuôi đám người đó rồi.

Xong cũng tốt.. Nhưng mà..

"Anh xin lỗi!"

"Xin lỗi!" Hạ Lam máy móc nhắc lại, trước mắt cô đột ngột nhòe đi. Văn Minh sẽ tự dưng ngã xuống sao? Tất nhiên là không!

Lúc đó cô đã chắc chắn đủ % mình bị phát súng kia của Dung Dung xuyên qua rồi. Ấy vậy mà không, lúc này cô vẫn ở đây, mặc dù đau nhức gì đó là không thể tránh khỏi, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Máu không đổ quá nhiều, lại càng không có thêm lỗ hổng nào trên người do đạn bắn. Không phải cô ta run tay làm lệch đường đạn, chỉ là.. vết thương ấy đã trúng vào một người khác, một người trong lúc sinh tử không chút nề hà lao đến bên cạnh cô, tình nguyện đỡ cho cô một phát này.

Hạ Lam cũng từng đỡ đạn cho Văn Minh, nhưng lúc đó có thể so sánh với bây giờ sao? Khi ấy chính là do vòng quay số mệnh, nhân vật chính vĩnh viễn không thể chết, cô vấp chân nên mới khiên cưỡng đỡ cho Văn Minh. Còn cậu ấy bây giờ lại có thể vì cô mà không màng đến tính mạng bản thân.

Đáng sao?

Cô đáng để Văn Minh hi sinh đến thế sao?

Một đứa con gái luôn luôn không đặt quá nhiều niềm tin vào cậu ấy, vào mối quan hệ với cậu ấy, vào tình yêu của cậu ấy..

Không đâu!

Không hề!

"Không cho anh nói xin lỗi! Trịnh Văn Minh, nếu anh làm sao em nhất định sẽ giết anh!"

"Cậu ấy làm sao rồi còn cần cô giết à?" Không đợi Hạ Lam nói hết câu, một người nào đó đã nhảy đến cắt ngang. Hành động phá game hết sức này khiến Văn Minh đang nâng nâng trong cảm xúc lần đầu được vợ gọi bằng anh vô cùng không hài lòng. Cậu nằm trong lòng Hạ Lam, tức giận quay ra liếc xéo người vừa lộ diện "Mau bỏ áo chống đạn ra xem có vấn đề gì không, bên kia đã xử lý xong cả rồi!"

"Áo chống đạn?" Hạ Lam xuôi xuống không ít, cô nhìn Văn Minh yếu đuối nằm trong lòng mình một cái, lúc này mới nhận ra phía sau lưng, trước ngực.. cậu ta không chảy một chút máu nào!

Bị đạn bắn trúng có thể không chảy máu được sao? Cô nhớ lúc đó ngực cô tuôn một màu đỏ tươi, đỏ đến mức nhuộm thẫm cả mặt đất, khiến đầu óc cô choáng váng cực kì. Thế này.. Dứt khoát bặm môi, Hạ Lam lôi lớp áo sơ mi mặc ngoài của Văn Minh lên. Bên trong quả nhiên còn một lớp áo kì quái khác nữa!

"Cậu.. Cậu.."

"Lực chấn động không nhỏ nên anh bị mất thăng bằng!" Văn Minh bị vạch trần tại chỗ, xấu hổ đỏ hết tai. Cũng may lúc này trời không còn sáng nên không cần lo lắng bị người ta nhìn thấy. Cậu chống tay ngồi dậy, đôi mắt đen thẫm vẫn không quên lườm nguýt người kia "Hạ Lam, em khóc đấy à?"

"Ngậm miệng!" Hạ Lam quát một tiếng, mặc dù ngoài mặt tỏ ra không vui nhưng thực chất trong lòng mừng hết lớn. Không vấn đề gì! Văn Minh không sao cả! Cô có thể thoải mái được rồi!

Giả bộ không nhìn đến ánh mắt van nài của Văn Minh, Hạ Lam theo người kia đi tới khu vực đầy đủ ánh sáng bắt đầu làm công việc sửachữaphầnmềm. Cô bị thương tuy nhẹ nhưng nhiều vết thương hợp lại đau đớn là tất yếu. Văn Minh nhìn đến những vết tích chằng chịt trên thân thể Hạ Lam, bàn tay không nhịn được xiết lại thật chặt. Dường như trong không khí vốn đã lẩn khuất mùi máu lại cảm nhận được thêm một tia nồng đậm.

Cậu mặc kệ mọi người giúp mình cởi giáp chống đạn, vết đạn tuy rằng không thể xuyên thủng lớp áo chắc chắn nhưng vẫn để lại mấy vệt bầm dập không nhỏ. Văn Minh không quan tâm đến nó, cũng không dám nhìn Hạ Lam thêm nữa, cậu quay mặt, nhìn về phía đám người của Dung Dung.

Ngay khi thấy cô emgáinày tóm lấy tay Hạ Lam, cậu đã có xúc động muốn lao lên giải thoát cho cô. Nhưng lúc ấy sợ hãi đạn lạc bay loạn, cô vốn mới bị thương mất nhiều máu như vậy, nếu còn thêm một phát đạn nữa chắc chắn không xong! Chính vì vậy Văn Minh phải kiên nhẫn chờ đợi, giống hệt như lúc đó cậu phải cùng đoàn người rời khỏi xe, đi lui lại một khoảng xa so với căn nhà hoang. Để cho một kẻ thế thân đủ sức chống chọi với một đám người tiến tới, vào trong kia cùng Hạ Lam đồng cam cộng khổ.

Cậu không dám?

Ai nói Văn Minh sợ?

Hoặc giả nếu có sợ, thì nỗi sợ của cậu cũng không liên quan đến chính thân thể này. Cậu đã suýt mất đi Hạ Lam một lần, thế nên cậu không đủ can đảm nhìn cô ấy vuột khỏi tầm tay một lần nữa.

Phương án an toàn, nhưng cuối cùng Hạ Lam vẫn ăn không ít khổ sở..

Ngay khi Dung Dung rút súng từ ngực áo ra ngoài, Hạ Lam phản ứng rất nhanh, né trái né phải xiêu vẹo chạy đi. Cậu cũng cùng lúc lao đến, muốn ôm lấy cô, bảo vệ cô khỏi mọi bão tố. Người của Văn Minh thấy vậy lập tức hành động, lợi thế số đông, lại thêm bên kia có thế thân của cậu đang nhiễu loạn. Đám loai choai gần chục người bị chế ngự chỉ sau một khoảng thời gian ngắn. Dung Dung cũng vậy, cô ta bị tóm lấy, dùng dây thừng trói bằng nút chết. Lần này mặc cho cô ta dùng cách gì cũng đừng mơ có thể tháo được nó nữa!

"Đem emgáitôi trở lại đây!" Băng bó xong xuôi, Văn Minh nắm lấy bàn tay đầy bông băng và kẹp cố định của Hạ Lam, quyết định giải quyết mọi chuyện ngay tại nơi này. Mặc dù khu nhà cũ này buổi tối hơi bị nhiều muỗi, nhưng mà thôi kệ đi, dù sao cuộc đối thoại này cũng rất nhanh sẽ kết thúc!

"Tôi có vài chuyện muốn hỏi cô ta!"

"Trịnh Văn Minh!" Dung Dung miễn cưỡng bị kéo đến trước mặt cậu, cô nàng hơi tái mặt lo lắng, nhưng trấn định lại cũng rất nhanh "Mày tính làm gì? Hại cả nhà họ Trịnh, giờ còn muốn giết cả tao?"

"Hại cả nhà họ Trịnh?" Văn Minh máy móc nhắc lại "Em gái, tự làm tự chịu sao cứ nhất quyết đổ lên đầu anh đây?"

"Mày thích tập đoàn chứ gì?" Dung Dung không phục, gào lên "Của mày tất rồi sao mày còn bất nghĩa hại mẹ tao vào tù, dàn xếp khiến anh trai tai gây tai nạn chết?"

"Ồ?"

"Trịnh Văn Minh, mày đừng nghĩ chuyện xấu mày làm không ai biết!" Dung Dung nhìn vẻ mặt đầy sự khinh thường của Văn Minh máu điên trong người càng tăng cấp. Cô nàng kích động giãy ra, nhưng vì đang bị trói nên càng nhích người thu về chỉ là càng nhiều đau đớn "Giết người phải đền mạng! Mày giết anh tao, nhất định anh ấy sẽ về bóp cổ mày! Mày ăn ngủ cũng không yên được đâu! Cả đời mày sẽ bị nguyền rủa, cả con khốn kia nữa, loại đàn bà.."

"Dán miệng nó lại!" Cậu khó chịu khoát tay, nhanh chóng cắt hết đống từ ngữ bẩn thỉu chuẩn bị từ miệng một tiểu thư danh giá phọt ra. Dung Dung không thể nói, chỉ còn cách trừng mắt gườm gườm hai người. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hạ Lam đảm bảo vợ chồng hai người đã bị đâm cả ngàn phát rồi!

Thương anh trai mình đến mức tìm cách trả thù cô và Văn Minh?

Tình cảm của cô ta xuất phát rất tốt, chung quy lại Dung Dung này cũng là một kẻ đáng thương. Nếu như gia đình cô ta bình thường, cô ta được dạy dỗ đàng hoàng hẳn hoi, đảm bảo sẽ được rất nhiều người yêu thích. Đáng tiếc..

"Anh trai em vẫn còn sống rất tốt đấy em gái!"

"???"

"Không tin?" Văn Minh lạnh giọng, cậu kéo Hạ Lam rời khỏi nơi đầy muỗi và ẩm thấp kia, hạ lệnh "Đưa em gái thân yêu của tôi tới chỗ anh trai nó! Hai anh em ở cùng một nơi.. Phải nhớ nhường nhịn nhau cho tốt đó!"

"Này.." Hạ Lam hơi giật mình, ngước mắt nhìn qua cậu một cái. Chân cô vẫn bước, và suy nghĩ vẫn cứ nảy mầm trong lòng "..Anh định đưa cô ta đi đâu?"

"Muốn gặp anh trai thì cho gặp anh trai thôi mà!" Văn Minh gượng cười, không hiểu sao lúc này cậu lại cảm thấy không thoải mái.

Đời trước Dung Dung đó cùng lắm cũng chỉ là một cô tiểu thư đỏng đảnh, kết thù với cậu không sâu. Vốn dĩ Văn Minh không thèm chấp nhất trẻ con, không định cùng cô ta so đo gì cả. Nếu cô ta vẫn vậy, cậu nguyện ý cho cô em gái này một cuộc sống an nhiên. Thế nhưng ai ngờ được, đời này thay đổi lớn đến như vậy. Dung Dung trở nên nham hiểm, còn dùng cách này hòng đoạt đi mạng sống của cậu và Hạ Lam..

Tha thứ?

Không đâu! Từ điển của cậu đã không còn từ này! Hoặc giả có, nhưng nhất định không dành cho cô ta!

Vậy thì rốt cuộc.. Cảm giác khó chịu này ở đâu mà ra?

"Em cứ yên tâm, chỗ đó vui thích hơn đi chết nhiều!"

"Vậy còn vụ tai nạn mà Dung Dung nói?" Hạ Lam tò mò thắc mắc, hôm trước Văn Minh đã nói rõ với cô sẽ không để Văn Hóa kia chết đơn giản. Có khi nào đây chỉ là hỏa mù nhằm mục đích bắtcócngười đi hay không? "Anh làm giả?"

"Để còn con cá nào bắt lọt lưới nốt!" Văn Minh gật đầu đùa giỡn, cũng mở cửa xe để Hạ Lam ngồi lên ghế phụ "Ai ngờ con cá này to quá, suýt chút nuốt cả hai chúng ta!"

"Ngốc nghếch!" Hạ Lam bĩu môi, cô tự thắt dây an toàn, nhìn Văn Minh ló đầu ra cửa kính dặn dò mấy người dọn dẹp hiện trường sau đó nhanh chóng cùng cô rời đi "Giờ anh muốn đi đâu?"

"Về nhà!" Văn Minh khởi động xe, chầm chận tăng ga sau đó phóng khỏi khu vực cồn cát. Kế hoạch tối nay cậu dày công chuẩn bị coi như đi tong mất rồi. Cơ mà thôi, vợ mình an toàn mới là điều tốt nhất! "Nhà của chúng ta!"

Chúng ta..

Hai tiếng nho nhỏ ấy vậy mà sức nặng chẳng hề nhỏ chút nào. Nghe giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của Văn Minh nói xong một câu ngọt ngào này, mọi sự khúc mắc trong lòng Hạ Lam dường như đều tan biến cả. Cô biết, sau sự việc vừa rồi, Văn Minh đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim còn đầy do dự của cô, khiến cô không thể không chìm đắm trong mê muội.

Nhà của chúng ta!

Trịnh Văn Minh..

Mỉm cười, Hạ Lam vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt hờ hững trên vô lăng của cậu, dịu giọng: "Chồng à, về nhà em nấu cơm cho anh!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio