Tiếng hô vang vọng khắp sảnh làm ai nấy đều cứng người. Hạ Lam cố gắng giữ tâm kiên định nhìn qua đó, một đám gồm ba kẻ bịt mặt, trên tay lăm lăm khẩu súng.. ừ, đúng là súng thật! Hơn nữa trên người một trong ba tên còn quấn theo thuốc nổ, xem ra hôm nay không phải đến đây chỉ để cướp bóc thông thường.
Hạ Lam có xúc động muốn chạy đi tìm Tịnh Nhi, cô nàng giờ này hẳn là vẫn lang thang trong kia, hí hửng đọc mấy thứ kinh tởm này này. Khốn thật, nhỡ như Tịnh Nhi chọn xong sách chạy ra đây tìm cô rồi bị chúng bắt được thì sao? Một xác hai mạng cô thật sự không gánh được tội đâu!
Tầng năm chủ yếu bán sách, chỗ này cũng đa phần là trẻ con và các thiếu nữ mới lớn mà thôi. Đáng lẽ muốn cướp bọn chúng phải lên tầng mười hai hoặc ở tầng tám, chỗ đó là hai khu vực bán đồ trang sức quý giá nhất toàn bộ trung tâm.
Trong lúc cô âm thầm phân tích tình hình, bên dưới đã réo vang chuông báo động. Hạ Lam nhìn ba tên cướp cuống cuồng lùa toàn bộ đám người trên sảnh đến một khu vực thông thoáng. Cô cũng không ngoại lệ, lập tức bị kéo đi. Không dám manh động, Hạ Lam ngoan ngoãn đi phía trước tên cưới, cẩn thận nhìn xem Tịnh Nhi có bị bắt đến tập trung hay không.
Hoàn toàn không thấy dấu tích!
Cô nàng vẫn còn trong kia đọc truyện hay đã bỏ mình rời đi rồi?
Hừ, Tịnh Nhi không phải con người kiểu đó, mặc dù cô nàng không thông minh nhưng lại trọng đạo nghĩa. Kiểu này chắc chắn là đang dấm dúi góc nào đó đọc truyện dâm ô rồi! Vậy cũng tốt, không bị chúng tóm, khả năng gặp nguy hiểm giảm đi nhiều!
Len lén thở dài, Hạ Lam ngồi xuống cạnh mấy đứa nhóc. Bọn chúng tâm lí rất yếu, vừa bị dí súng vào người đã lập tức khóc thét lên. Nhất thời cả tầng năm vang vọng tiếng ồn, tiếng nháo nhác, tiếng la hét.. làm người ta khó chịu!
Một trong ba tên cướp cầm súng ngắn, bực bội bóp cò! Đoàng một tiếng thật lớn, chỉ thấy đèn trần rụng xuống, rơi loảng xoảng trên sàn. Sau đó hắn quát: "La thêm tiếng nữa tao bắn vỡ sọ hiểu không?"
"Huhu, mẹ ơi.."
"Cứu con.."
Một vài đứa nhóc nhỏ tuổi hoảng hốt nhìn quanh, lại nhìn đến đèn trần vừa rơi lập tức khép miệng. Âm thanh nức nở khàn khàn bị nén sâu trong cổ họng. Hạ Lam không có tâm làm người hùng gì đó nên dĩ nhiên cô sẽ không lên tiếng. Cầm chặt cuốn truyện ngu ngốc trên tay, giảm thấp sự tồn tại của mình, Hạ Lam đứng vào hàng.
Cảnh sát làm việc rất nhanh, ngay sau hồi chuông cảnh báo kéo dài, phía dưới lập tức truyền đến tiếng còi xe inh ỏi. Hạ Lam âm thầm cảm thán, thực chất các đồng chí cảnh sát cũng không phải sợ đám cướp không biết mình đến nên kéo còi. Có trách cũng chỉ nên trách lưu lượng giao thông trước trung tâm này quá phức tạp! Tắc đường kéo dài kiểu này không khéo trước khi đến chạy được tầng , con tin đã thảm hết lượt!
"Làm thế nào bây giờ?" Một tên dí súng vào đầu kẻ to xác nhất đám - Hạ Lam, vừa dí vừa hoang mang hỏi "Trên dưới vây công, chúng ta làm sao chạy thoát?"
Ầy, các vị thật lạ! Làm việc không có kế hoạch hay sao? Cướp xong còn không biết nên chạy đường nào! Nghiệp dư! Quá mức nghiệp dư!
"Đại ca?" Tên thứ hai cũng thực hành đúng xì tai hoang mang, sợ hãi quay ra nhìn kẻ quấn đầy thuốc nổ quanh người "Cướp được tí tiền đã bị tóm, tổ tiên em sẽ vì em mà nhục chết!"
Này này.. anh xác định thứ anh lo lắng chỉ là khiến tổ tiên nhục chết? Tôi nghĩ riêng cái chuyện anh không lo làm ăn chỉ lo đánh cướp đã đủ khiến đời nhà anh không ngẩng nổi đầu rồi!
"Chúng mày làm đúng như những gì tao nói lúc nãy!" Đại ca thuốc nổ hất tung áo ngoài, lập tức mấy vòng thuốc nổ lớn hiển lộ trong không khí. Ai nấy nhìn thấy một màn này mắt đều trợn tròn, miệng á khẩu không thốt lên lời "Tao sẽ ở lại cản cớm!"
"Đại ca muốn tự sát?" Bàn tay cầm súng của vị số run rẩy, đôi mắt nửa tiếc thương nửa kinh hãi "Đại ca, anh đừng vì chúng em mà hi sinh như vậy!"
"Không đáng đâu đại ca!"
"Đi mau!"
"Đại ca!"
"..."
Hạ Lam cảm thấy mình không còn lời nào để nói!
Quả thật lúc này cái chết kề cận bên tai, cơ mà các bạn cướp lại đang tâm diễn một màn hài kịch thế này, cô muốn khóc cũng không khóc nổi! Mấy đứa nhóc xung quanh cô thì khác, sau khi sợ hãi qua đi, bất lực và tuyệt vọng ập đến làm chúng khóc rống lên. Một màn chia tay bi thống của ba bạn cướp vô tình được lồng nhạc đệm đau thương. Hạ Lam tỏ vẻ, mình thật sự bất lực với thế giới!
Sau quá trình dùng dằng kéo dài những vài giây, hai tên cướp kia rốt cuộc cũng vẫn bỏ lại đại ca thuốc nổ, chạy nhanh về phía thang máy.
Quái quỷ!
Cuối cùng cũng vẫn là chạy về thang máy, sao các người không chạy ngay từ đầu đi cho đỡ mất thời gian? IQ các người có vấn đề hay sao vậy hả?
"Đứng yên! Tất cả giơ tay lên!" Đúng lúc này ở phía thang bộ bên kia và vô số nơi khác, cảnh sát đột kích tiến tới hiện trường. Họ không dám xông thẳng tới mà giữ một khoảng cách nhất định bắt đầu công cuộc gọi loa thông não "Nếu đầu hàng sẽ được khoan hồng.."
"Hahaha, đúng là một lũ ngu!" Đại ca thuốc nổ cầm chốt nổ trên tay mình, lớn tiếng chỉ tay về cảnh sát mà mắng chửi "Chúng tao cướp hết mấy chục tầng vậy mà đến lúc này mới xuất hiện?"
"Yều cầu anh bình tĩnh!" Tiếng loa bên kia êm êm vang vọng, dụ dỗ ngọt ngào "Chỉ cần hợp tác sẽ..."
"Câm miệng!" Đại ca thuốc nổ giơ súng lên, lập tức Đoàng một tiếng, lại một mảng trần rơi xuống! "Việc của chúng mày bây giờ là nghe lệnh của tao chứ không phải ra lệnh cho tao đâu!"
"Hạ Lam, hahaha, tôi tìm được mấy cuốn truyện hay lắm, hợp với cậu lắm nè!" Tiếng bước chân quen thuộc và giọng reo hò đặc biệt dễ nghe lọt vào tai Hạ Lam làm cô giật nảy mình.
Ôi má Tịnh Nhi!
Má có thể nào xuất hiện đúng lúc hơn nữa được không?
Chỗ này còn chưa đủ náo nhiệt hay sao mà còn chạy đến góp vui nữa?
"Ủa.. Chỗ này có chuyện gì.."
Đại ca thuốc nổ thấy từ phía trong có nhân tố bí ẩn xồng xộc chạy tới thì hoảng hồn quay súng. Ngón tay trỏ đụng nhẹ, lập tức một tiếng Đoàng lớn lại âm vang. Hạ Lam vốn muốn làm người qua đường đợi cảnh sát tới cứu đành phải biến thân. Trong nháy mắt cô bật dậy nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất nhào đến ôm lấy tên cướp từ phía sau, miệng la lớn cảnh cáo: "Tịnh Nhi cẩn thận!"
Đại ca thuốc nổ bị người quật ngã lập tức chỉa súng lên trên, cũng không quên dùng sức giãy ra khỏi vòng tay kìm kẹp của Hạ Lam. Hai người giằng co trên hành lang dài thật dài, Hạ Lam liếc mắt nhìn lại phía sau, chỉ thấy Tịnh Nhi ngồi rạp xuống phía dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp không chút huyết sắc, đôi mắt xanh thẳm của cô nàng lóe lên mấy tia tuyệt vọng. Cảnh sát cũng nhanh chóng ập đến di dời con tin đang gào khóc ở giữa sảnh, sau đó dùng biện pháp nghiệp vụ phong tỏa hiện trường!
Chung quy lại chỉ có một con tin sẽ tốt hơn cả đống, nếu nhỡ xảy ra thương vong hoặc chết người cũng đỡ phải lo lắng gây rung động dư luận!
Hạ Lam tỏ ra bản thân rất hiểu cách làm việc của cảnh sát, cô thoải mái thả lỏng một chút sau đó kéo tên cướp kia đứng dậy. Một tiếng "rắc" thanh thúy, bẻ gẫy cổ tay cầm súng của hắn, lại nhanh chân đá khẩu súng vừa rơi xuống đất ra xa. Hạ Lam dùng sức ép chặt tay hắn về phía sau, không cho đại ca thuốc nổ nửa giây đối phó. Bên kia cảnh sát và nhân dân hô hào cô là nữ anh hùng, bên này Hạ Lam làm mặt lạnh, đe dọa: "Điều khiển thuốc nổ đâu? Mau giao ra!"
"Cô gái.. Cô dẫm lên nó rồi!"
"Cái..?"
Chỉ nghe "Tít" một tiếng thật dài, tầm mắt Hạ Lam - nữ anh hùng số nhọ đột ngột bị bụi mù che lấp. Nửa giây sau, âm thanh nổ lớn vang vọng, khối thuốc nổ cỡ lớn trên người tên cướp tạo ra sức ép vô cùng lớn, thổi bật thân hình nhỏ bé xinh đẹp của cô lên cao.
Hạ Lam chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả người nâng nâng giống như đang bay, dù bị gạch đá hay bê tông sắc nhọn cứa phải cũng không hề đau đớn.
Cô biết, lần này cô chết chắc rồi!
Bên tai văng vẳng vang vọng tiếng gào thê thiết của Tịnh Nhi, khốn thật, thế nào chuyện cô tan thây cũng để lại tâm ma trong lòng bà bầu này. Kiểu gì nhà họ Hạ cũng gây sức ép với Tịnh Nhi cho xem, lúc ấy cô nàng sẽ dằn vặt chết! Cho đáng đời, ai bảo đi giải sầu với người ta còn ham mê truyện trò làm chi?
Haizzz~ Không hiểu cô đi rồi cả nhà sẽ thế nào? Và.. Anh ấy.. Đăng Khoa sẽ thế nào? Chẳng biết người này có rơi cho cô giọt nước mắt thương tiếc nào hay không?..
Hạ Lam thật sự tò mò.
Có điều một số chuyện đã định, tuyệt đối không thể thay đổi được nữa.
Haha~ Chết kiểu này đủ lãng xẹt chưa nà