Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Dung Dung!

Hê, Hạ Lam đang ngạc nhiên lắm nè, thậm chí cô còn phân vân không biết có nên chạy tới thân thiết ôm ấp hỏi thăm sức khỏe con bé nữa hay không? Nhưng mà nói thật, với tính cách của con bé này thì chắc chắn nó không khỏe lắm đâu. Vết thương ở tay chưa khỏi đã lại ngứa miệng gọi đòn nữa rồi.

Nhưng sao tự dưng Dung Dung lại xuất hiện ở đây? Sợ mình lâu không lên hình sẽ khiến độc giả quên mất mình là nữ phản diện số hay sao? Theo Hạ Lam nhớ, kể từ ngày gặp nhau định mệnh ở trung tâm mua sắm, Dung Dung đã được ông nội Trịnh cho một vé chạy thẳng đến trại hè tập huấn rồi kia mà? Chẳng lẽ lại trùng hợp tới mức trại hè tập huấn ở tại thành phố này, ngay gần nhà của Văn Minh nữa chứ?

Văn Minh đứng nép sau Hạ Lam, đôi mắt đen cụp xuống diễn một cách tròn trịa vai ngốc nghếch. Người bình thường dĩ nhiên sẽ không hướng vào mấy đứa trí lực kém để trêu đùa nên cô nghiễm nhiên trở thành bia đỡ đạn đón nhận ánh mắt săm soi của bao người.

Đám trẻ con đi cùng đoàn với Dung Dung nghe cô nàng cao giọng nói to đều tập trung chú ý về phía bên này. Bọn họ xì xào bàn tán, thậm chí có vài đứa nhóc còn lấy máy ra quay phim chụp hình, ác ý cười gian.

"Trịnh Dung Dung, ông nội phạt cô thế này hình như vẫn còn nhẹ cho cô quá nhỉ?" Hạ Lam giữ vẻ mặt của người bị bắt nạt, kiên định bất khuất nghiến răng nhỏ giọng. Mấy đứa nhóc kia nhìn mặt là đủ hiểu chẳng phải loại tốt lành gì rồi, chúng mà quay phim là kiểu gì cũng up lên mạng. Hạ Lam không có quyền cấm chúng quay chụp, lại đang lên sóng trực tiếp nên chỉ có thể giả như mình là kẻ bị hại "Chuyện xấu trong nhà vẫn tuồn ra ngoài, ông mà biết chắc cô được ra nước ngoài luôn vài năm quá!"

"Con khốn, toàn do mày hãm hại tao!" Dung Dung định tiến lên nhưng chợt nhớ ra bên tay vẫn còn băng bó của mình, lại thêm cạnh cô lúc này không có bạn bè trợ lực nên đành dừng tay. Thôi thì.. đấu võ miệng! Cô không tin hôm nay không thể khiến con này bẽ mặt tại đây! "Chuyện xấu truyền ra thì sao? Nói cho mày biết, tao tặng mày quà lớn một lần, nếu mày không biết điều thế nào cũng sẽ có lần hai!"

"Quà lớn?" Hạ Lam khinh thường bĩu môi, phía sau cô Văn Minh vẫn rất không anh hùng mà giả ngốc nhìn trời. Khốn thật, Trịnh Văn Minh, đợi chút nữa xem tôi hành cậu thế nào! "Ý cô em là cái clip và ảnh kia là do cô em tung?"

"Đúng vậy!" Dung Dung tươi cười, nét mặt có mấy phần trào phúng "Không có thì cô nghĩ là ai? Hừ, chuyện xấu mình làm không dám công khai thì để tôi giúp!"

"Còn dám tự nhận mình làm?" Hạ Lam không nao núng, cười chế nhạo "Này Trịnh Dung Dung, có một số chuyện không phải cứ vỗ ngực ôm vào là trở thành của mình được đâu! Tung clip lên mạng? Cô đủ năng lực? Mơ hão!"

"Cái.." Dung Dung không ngờ lại bị Hạ Lam cười ngược, cô nàng tái mặt hơi lắp bắp. Điều này càng khiến Hạ Lam nhận định rõ ràng, Dung Dung, cô ta không phải thủ phạm thật sự của vụ này!

Rất nhanh sau đó, khi thấy toàn bộ bạn bè đều đứng về phía mình chỉ trỏ cười nhạo Hạ Lam, Dung Dung liền lấy lại phong độ: "Tôi làm hay mẹ tôi làm thì có gì khác nhau? Nguyễn Hạ Lam, tôi chỉ muốn cho cô hay, cô bẻ được gãy tay tôi, tôi cũng có thể bẻ được gãy cánh cô! Để xem sau này cô làm cách nào ngẩng mặt lên nhìn người.. Hahaha.."

"Đào Nương làm?" Hạ Lam nhíu mày, vừa lúc bên sau lưng cô giáo viên của bọn Dung Dung tập trung học sinh trở lại trại tập huấn. Cô ta không kịp nghe lời nghi vấn từ miệng Hạ Lam, cuống lên đi vượt qua hai người mà chạy tới xe.

Hạ Lam làm như sững sờ, cô xoay người gạt chân một cái, Dung Dung lập tức hôn đất!

Một tiếng "Bịch" thật lớn, Hạ Lam cảm tưởng như mũi của mình cũng dập theo cú ngã của cô ta mất rồi. Trịnh Dung Dung ngã vô cùng khó coi, cô ta nằm úp sấp xuống, bởi vì không phòng bị Hạ Lam mà ăn trọn cả cú gạt chân, mặt cũng cào cả xuống đất, chảy máu vô cùng thảm.

Mấy người bạn đi cùng đoàn thấy cô ta như vậy thì zoom to máy quay, vừa cười nhạo vừa bàn tán. Dung Dung căm hận nén đau đứng dậy, gào lớn: "Mẹ nó, Nguyễn Hạ Lam! Mày là đồ vô giáo dục!"

"Đang lai sờ trim đấy, đừng dại dột mà nói điều không nên!" Hạ Lam kéo góc áo của Văn Minh lôi cậu ta đi về phía cầu "Coi bộ bạn bè của cô chẳng có đứa nào tốt nhỉ!"

"Bạn bè?" Dung Dung dùng tay áo quệt ngang mặt, mấy vết thương ngoài bị hở rát vô cùng "Bọn chúng không xứng làm bạn tao!"

"Ồ, ra vậy?" Sau câu phát ngôn gây sốc này có vẻ bạn Dung sống trong trại hè chẳng thoải mái được nữa đâu này "Đúng ha, con gái rượu của Trịnh gia, làm gì có ai xứng làm bạn cô chứ?"

"Mày.."

"Thường dân như chúng tôi cũng không dám nán lại nói chuyện cùng cô nữa đâu! Tạm biệt Dung tiểu thư!"

Hai người mặc kệ tiếng gào thét phía sau, cứ như vậy tiêu sái rời đi. Rất nhanh tiếng ồn ào khó chịu ấy cũng biến mất, thay vào đó là âm thanh xe khách nổ máy rồi phóng vút đi. Trại hè này mặc dù có phần thoải mái nhưng giáo viên có vẻ rất nghiêm khắc. Xem thái độ của Trịnh Dung Dung có thể thấy ngay, nếu ở đó nghe lời thì tốt, còn không.. địa ngục đang chờ cưng phía trước đó! Khiến cho cả một công chúa cao ngạo như cô ta răm rắp nghe lời, bản lĩnh của họ cũng cao quá đi!

Lứa tuổi này rất thích thể hiện, hơn nữa bọn nhóc ở trại hè này đều là tiểu thư thiếu gia giàu có, tính tự cao rất lớn. Hạ Lam tin chắc chỉ với một câu khích bác đơn giản kia của cô đã "giúp" Dung Dung thành công mua vài kẻ thù. Chỉ hi vọng lúc trở về em nó vẫn còn hình người, nếu không bị chỉnh thảm quá dẫn đến có bệnh tâm lí thì vui chết mất!

Văn Minh hất tay đang nắm lấy góc áo của mình ra, cậu ta tự nhiên nắm lấy tay cô, cười tươi rói mà nói: "Ngáng chân đẹp lắm! Để thưởng cho cô, hôm nay pi sà sẽ thân chinh làm hướng dẫn viên du lịch!"

"Ồ, thế thì vinh hạnh cho hạ thần quá!" Hạ Lam bĩu môi, dòng người đông đúc cùng nhau lên cầu, nếu không có thân hình cao lớn của Văn Minh che chắn, chỉ sợ cô bị người ta đè bẹp rồi.

Nhưng mà.. Cô bẹp thì không vấn đề, Văn Minh đang có bệnh tim đấy, để cậu ta chen chúc ở chỗ này khác nào thúc đẩy cậu ta nhanh tới nghĩa địa đâu chứ?

"Nhưng tôi không muốn đi chơi chỗ này nữa, chúng ta đến đâu ngồi nghỉ tí được không?"

Văn Minh không trả lời ngay, cậu ta nheo mắt nhìn cô một cái. Đúng lúc này hai người cũng đã bị dòng người dồn đẩy đến bên cầu. Vừa lên đến nơi, đám đông dường như giãn ra, chừa cho hai người một khoảng để thở. Hạ Lam bám một tay vào thành cầu, tay còn lại vẫn bị pi sà nào đó khóa chặt. Trước mắt hai người hiển hiện một không gian rộng lớn xanh mướt. Dải sông trước mặt trong vắt, hiền hòa chảy xuôi. Trên mặt nước thấp thoáng mấy bóng thuyền bè nho nhỏ. Xa xa là những căn nhà hoặc đông đúc hoặc thưa thớt đan xen với nương dâu bãi bồi. Vừa lúc cô thở một hơi thật mạnh, cố gắng trút đi mọi suy nghĩ bất an, Văn Minh đột nhiên xiết chặt nắm tay, nghiêng đầu nhìn sang phía cô một cách chăm chú. Hạ Lam nhíu mày, cũng ngoảng sang bên. Đôi mắt đen thẫm của Văn Minh hiển hiện trên nền sông xanh mướt. Cậu ta không ngần ngại nở một nụ cười mê hoặc khóa lấy tâm hồn cô, khóe môi mỏng ngọt ngào nhếch lên cao, dịu dàng nói một câu không đầu không cuối: "Sai rồi! Là thiếp!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio