Dĩ nhiên không phải nam chính gọi đến rồi. Số điện thoại của mình Hạ Lam còn không thèm nhớ, thế nên số của bạn Chồng em - Anh Minh dĩ nhiên không thể nào lọt vào trong đầu cô rồi. Lần này mua điện thoại Hạ Lam còn phải đổi sim mới, Văn Minh đang dưỡng bệnh làm sao điều tra ra được số của cô mà gọi. Hoặc giả có tra ra được, thì với cái thái độ lồi lõm hôm trước cậu ta thể hiện với cô thông qua Trần Duy, cũng đủ để nói cho Hạ Lam hay: bây giờ sẽ chẳng có việc gì cần khiến hai người phải liên lạc với nhau hết.
Vì sao cô lại tin tưởng lời nói của Trần Duy đơn giản như thế à? Dĩ nhiên là có lí do hẳn hoi rồi!
Tính xem, cậu ta làm phẫu thuật thành công cực kì, mặc dù sau đó trải qua một hồi thập tử nhất sinh, nhưng cũng không thể hôn mê sâu hơn cô được. Hoặc giả nếu Văn Minh hôn mê thì Trần Duy chắc chắn không thể ung dung như thế! Anh ta sẽ phải cuống lên mà chạy ra nước ngoài tìm bác sĩ mới đúng - trừ khi anh ta muốn phản bội, để Văn Minh chết! Nam chính không tử dễ dàng, thế nên lí do này hoàn toàn có thể gạch bỏ ngay lập tức! Vậy là có thể kết luận thẳng, Văn Minh đã tỉnh, hơn nữa còn rất khỏe khoắn!
Đã tỉnh, còn khỏe nữa.. Vậy mà vẫn không chịu gặp cô là sao? Hôm trước Hạ Lam giận quá hóa đần, không chịu suy nghĩ thấu đáo đã đổ tội cho Trần Duy. Hôm nay yên tĩnh ở đây mới nhận ra Trần Duy mặc dù lớn tuổi nhưng cũng chỉ là trợ lí dưới trướng cậu ta, nên chắc chắn không bao giờ dám làm trái lệnh của Văn Minh. Thế nên dĩ nhiên là chính bản thân cậu ta không muốn thấy cô rồi..
Không muốn gặp người, còn nhẫn tâm nói những lời như dao thế kia.. Trịnh Văn Minh! Cậu đúng là vô lương tâm!
Thế mà giờ ông nội lại yêu cầu cô đưa cái kẻ vô lương tâm kia về nhà ăn tối.. Chậc, Hạ Lam nên làm cách nào lôi người bệnh đó trở lại đây?
Cô lướt một lượt danh bạ điện thoại, phía trong lưu vài dãy số ít ỏi, đa phần đều là người có liên quan trực tiếp đến vụ khu Đông hoặc vài vị lãnh đạo Trịnh gia. Chẳng có ai liên quan đến Văn Minh, hoặc Trần Duy - người thân cận nhất với cậu ta cả.
Trần Duy..
Trần Duy..
Hạ Lam bỗng nhiên giật mình, anh ta là nam phụ thầy giáo, thế này kiểu gì chả có quan hệ với nữ chính!
Đúng rồi! Giờ này chỉ cần gặp Hồng Ngọc hỏi số điện thoại Trần Duy là xong. Nếu cô nàng hỏi lí do có thể bịa rằng mình cần làm lại bài nhóm cuối hè, vì thầy không chấp nhận kết quả ăn theo đó. Nghĩ thôi đã thấy hợp lí lắm rồi, Hạ Lam nhẹ giọng cười, thầm sắp xếp lịch trình sau đó tiếp tục cắm đầu vào làm việc.
Nữ chính.. giờ này hẳn cô nàng vẫn còn ở Trịnh gia đúng không?
Không hiểu thế nào, nhưng trong lòng Hạ Lam lúc này tự dưng lại xuất hiện cảm xúc mong chờ.
Dĩ nhiên không phải mong được gặp đóa Bạch Liên xinh đẹp kia rồi! Người cô muốn thấy, là kẻ khác cơ!
Văn Minh rốt cuộc cũng được bác sĩ đồng ý cho xuống giường. Cậu tỏ ra bản thân phục hồi rất tốt và chính các bác sĩ cũng phải gật đầu xác nhận tốc độ thích ứng của Văn Minh đúng là đáng kinh ngạc.
Nếu có Hạ Lam bên cạnh cậu lúc này, kiểu gì cô cũng lắc đầu ngán ngẩm chê bai bàn tay vàng. Đáng tiếc bây giờ bạn vợ hờ còn bận quay vòng với mớ tài liệu, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Mấy vị y sĩ nữ dường như biết rất rõ tâm tư nguyện vọng của Hồng Ngọc. Vừa thấy bác sĩ giao nhiệm vụ cùng Văn Minh đi dạo, bọn họ liền thức thời lui hẳn lại một bước. Thật ra thức thời như thế cũng chẳng sai, ai bảo cô nàng chẳng cần bằng y sĩ chính quy cũng có thể vào đây phục vụ cậu Minh. Đã thế cô nàng còn vô cùng được lòng cậu Duy nữa chứ.. Hừ, sức mạnh của thế lực bên trong - không đùa được đâu!
"Bên ngoài hoa nở đẹp lắm!" Hồng Ngọc ôm lấy một chiếc áo khoác nhẹ, thân mật đỡ tay Văn Minh, đưa cậu ra ngoài.
Thật ra Văn Minh đủ sức tự đi lại, chẳng qua cô nàng cứ tận trách thái quá, lại thêm bác sĩ cũng ậm ừ yêu cầu nên cậu không thể từ chối đôi tay ngà này. Ừm, Trần Duy hẳn là đang tới công ti xử lí công vụ, chứ nếu không anh ta ở nhà, nhìn thấy màn thân mật thái quá này không hiểu anh ta sẽ có thái độ kiểu gì trên mặt ta?
Tự dưng lòng Văn Minh nổi lên một suy nghĩ buồn cười, trêu trọc Trần Duy chắc cũng vui đấy nhỉ?
"Chúng ta đi đi! Bác sĩ nói mấy ngày nữa cậu được đi xe rồi, đến lúc đó chúng ta cùng ra biển cho khuây khỏa nhé.. Văn Minh nằm nhà nhiều chắc cũng buồn chán lắm rồi nhỉ?"
"Đúng vậy!" Cậu híp mắt, chậm rãi tận hưởng không khí xung quanh. Cỏ cây tươi tốt, hoa lá xinh đẹp, khung cảnh hài hòa.. Hoàn hảo! Đổi người ở cạnh cậu bằng người khác nữa thì phải gọi là tuyệt đối hoàn hảo!
"Nhưng tôi không thích ra biển!"
"Vậy đi núi được không?" Hiếm có khi Văn Minh hòa nhã như vậy, Hồng Ngọc liền vui vẻ nói nhiều thêm một câu "Gần đây có núi Kỳ Lam đẹp lắm, trên đó còn có cây cầu tình rất thiêng! Cậu Minh muốn đi thử không, cầu rất đẹp.."
"Cầu tình?" Văn Minh hơi sững lại, không tự chủ tưởng tượng ra hình ảnh một - nơi - nào - đó "Gần đây cũng có loại phong cảnh ấy à?"
"Có chứ, rất thiêng đấy.."
"Không đi!" Văn Minh kiên quyết đứng dậy, cậu bỏ ngang buổi thăm vườn, tiến vào nhà tìm bác sĩ "Tôi muốn về Trịnh gia, này, bác sĩ làm ơn..."
Đám người trong nhà vốn đang yên ổn chờ đợi tiến triển nảy lửa của nam nữ chính. Ai ngờ họ vừa đứng xem chưa nổi mấy phút, nhân vật nam đã giống như có sức mạnh siêu nhiên, bật khỏi vòng tay nhân vật nữ, tiến thẳng vào nhà tìm bác sĩ đòi về Trịnh gia!
Quái quỷ?
Họ nói chuyện gì mà khiến Văn Minh đột ngột đòi về như thế?
Nơi đó có gì khiến cậu ta lưu luyến hay sao?
Chậc, đôi khi suy nghĩ của những người trẻ nhiều tiền khó hiểu lắm, đám y bác sĩ làm công ăn lương bình dân như họ không hiểu nổi đâu!
Vậy là một số người buộc phải tiến tới khám lại sức khỏe toàn diện cho Văn Minh, vài người khác lập tức điện thoại cho Trần Duy - người thân cận nhất với cậu ta. Vừa nghe thấy thông tin này, anh ta vốn sôi nổi cũng trùng hẳn xuống, sau đó lập tức trở về biệt thự.
Sức khỏe của Văn Minh khá lên với tốc độ chóng mặt, nhưng đi xa thật sự không tốt chút nào, hơn nữa lại là trở về Trịnh gia, nơi có thể gây nguy hiểm cho cậu ấy nữa chứ.. Hiện tại Văn Minh còn chưa muốn để lộ thân phận cũng như trí lực thực sự cho người trong nhà. Thế nên nếu về đó, cậu sẽ lại phải giả trang thành kẻ ngốc nghếch, và kẻ ngốc nếu bị người bắt nạt thì sao? Dĩ nhiên phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi!
Việc kìm nén như vậy ảnh hưởng xấu tới sức khỏe mới vừa tốt lên của Văn Minh..
"Về Trịnh gia?" Hồng Ngọc đứng bên cạnh, nửa ngạc nhiên nửa hốt hoảng. Vì sao tự dưng Văn Minh lại chuyển hướng muốn trở về đó? Cô nói gì khiến cậu ta nhớ đến Trịnh gia hay sao? Bây giờ về đó để làm gì? Trả thù? Rửa hận?.. Không đúng, Văn Minh còn chưa hoàn toàn bình phục, cậu ta sẽ không hành động bộp chộp như vậy đâu. Thế thì, vì cái gì? "Cậu Minh, cậu còn chưa khỏe hẳn đâu.."
"Việc này phải để bác sĩ kết luận, không tới lượt cô can thiệp đâu!" Văn Minh lạnh giọng nhíu mày. Các bác sĩ hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xong xuôi hết cả, họ đồng loạt yêu cầu Hồng Ngọc đưa Văn Minh trở lại phòng lấy một số thiết bị trợ lực quan trọng. Cậu biết thừa đám người này đang đợi Trần Duy trở lại để hỏi ý kiến. Hừ, hỏi ý kiến? Nơi này Văn Minh là người trả lương, cậu mới là kẻ nắm quyền cao nhất có hiểu không?
Đừng thấy Minh này trẻ mà coi thường!
"Tôi có thể tự đi, cô không cần dìu đỡ!"
"Cậu Minh.." Hồng Ngọc nghẹn giọng, đột nhiên trở nên tức giận. Cô chạy tới trước mặt Văn Minh, chắn ngang đường đi của cậu. Đôi mắt đen thẫm của Văn Minh híp lại thành một đường nguy hiểm cực kì, nhưng cuối cùng cậu vẫn cố nén xuống, chờ đợi xem nữ chính tính làm chuyện gì "..Cậu tự dưng ngang bướng thế là sao? Trở về Trịnh gia lúc này? Cậu đừng tự coi thường sức khỏe và tính mạng của mình như vậy! Bây giờ chẳng có cái gì quan trọng hơn những thứ đó đâu!"
"Quan tâm đến tôi tới vậy sao?" Văn Minh cười nửa miệng, đôi mắt chẳng có chút ấm áp nào cả.
Hồng Ngọc tiểu thư, tôi thật sự muốn nói cho cô biết, cái mô tip này cũ lắm rồi! Nên bỏ ngay đi!
Hừ, năm bao nhiêu rồi mà vẫn nghĩ hình tượng: nhà nghèo thuần khiết tức giận quát vào mặt thiếu gia nhà giàu.. liền có thể nảy sinh tình yêu? Cô hi vọng điều gì ở tôi bây giờ? Tôi có nên cười lạnh sau đó kết luận "cô thiệt thú zị" không ta?
"Chỉ sợ toàn là giả dối, ngay khi tôi quay mặt liền phô cho cả thế giới biết rằng: Văn Minh không ngốc!"
"Không!" Hồng Ngọc lắc đầu kiên quyết nói lớn, cô bặm môi, đôi mắt long lanh suýt chút nữa chảy tràn hai hàng nước mắt "Cậu Minh, bí mật liên quan đến cuộc sống của cậu, tôi nhất định sẽ không nói với ai! Kể cả là.. Hạ Lam!"
"Vậy cơ à?" Văn Minh thấy cô nhắc đến "bạn thân" tự dưng phá ra cười, giọng cười đầy sự mỉa mai quẩn quanh khiến Hồng Ngọc chột dạ. Vì sao lại cười như vậy? Cậu ta chán ghét Hạ Lam nên thấy cô vì cậu ta quay lưng với bạn thân liền vui vẻ hay.. cậu ta nghi ngờ cô? "Làm sao khiến tôi tin tưởng cô được bây giờ?"
"Nếu cậu không tin hãy cho tôi thời gian chứng minh!" Tâm trí Hồng Ngọc rực sáng, cô nhỏ giọng, vẫn giữ thái độ kiên quyết khi nãy "Cậu Minh, để tôi ở cạnh cậu thêm một chút nữa, tôi nhất định sẽ có cách khiến cậu tin tưởng tôi!"
"Anh thấy thế nào?" Văn Minh cười nhẹ, nheo mắt vui vẻ mà nói với người đang tiếp cận sau lưng mình. Hồng Ngọc vừa khớp nhìn thấy Trần Duy đi tới, khuôn mặt cô nàng không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố gắng ngẩng cao đầu giữ sự tự tin. Văn Minh đứng quay lưng về phía anh ta, cậu âm thầm cảm thấy đáng tiếc, không biết biểu tình của Trần Duy lúc này sẽ ra sao nhỉ? "Giữ cô y sĩ này cạnh tôi có được không?"
"Cậu Minh lại muốn chơi trò gì đây?" Giọng nói của Trần Duy rất nhạt, đạm tới mức cậu không nhận ra được thái độ thật sự của anh ta là gì.
Không tức giận sao?
Chẳng phải anh thích cô ta lắm à?
Kì lạ thật nha~
"Muốn giữ hay không do cậu quyết định, nhưng chuyện trở về không thể đột xuất như thế!"
"Sắp tới ngày đấu thầu.." Văn Minh gật đầu, nhàm chán nói thẳng "Tôi muốn xem xét tình hình! Anh nghĩ mình cô ta đủ sức đánh với hắn sao? Mơ tưởng!"
"Cậu.." Trần Duy dường như nghĩ tới ai đó, vẻ mặt không tự giác mềm xuống "Một vài ngày nữa tôi sẽ tìm cách đưa cô ta đi tiếp xúc với cao tầng bên trên, cậu không cần quan tâm!"
"Tôi muốn quan tâm!" Văn Minh tiếp tục di chuyển, giọng nói trầm xuống không ít "Dạo này trợ lý Trần có vẻ xen hơi sâu vào cuộc sống của tôi đấy!"
"Cậu Minh?" Trần Duy có vẻ sốc, đôi mắt đẹp sau gọng kính tròn xoe đầy ngạc nhiên.
Đúng rồi, sao anh có thể quên mình chỉ là một trong số rất nhiều người làm cho Văn Minh?
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót kì lạ, Trần Duy cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Anh vốn lí trí lắm cơ mà, vì sao cậu Minh vừa tin tưởng đưa lưng anh liền biến thành một kẻ đầy cảm tính thế này?
"Cô, trở về dọn đồ của mình đi!" Hài lòng nhìn qua thái độ của Trần Duy, Văn Minh tiếp tục đùa giỡn mỹ nhơn "Nhanh một chút!"
"Vâng!" Hồng Ngọc vui vẻ cúi đầu, tạo ra dáng vẻ nhận lệnh. Vừa lúc trên cổ cô trượt ra một sơi dây chuyền óng ánh, bắt mắt kì lạ. Văn Minh vốn ít khi để tâm tiểu tiết, tự dưng bị thứ này làm chú ý. Cậu nheo mắt, chằm chằm nhìn vào hõm cổ Hồng Ngọc, khiến cô nàng ngại ngùng đứng thẳng "Cậu Minh, tôi.."
"Sợi dây chuyền này cô lấy ở đâu?" Văn Minh tiến sát tới, không để ý phản ứng khoa trương của Hồng Ngọc, vươn tay chính xác tóm được vật trước mắt.
Một sợi dây chuyền tinh xảo cực kì, và điểm nhấn đặc sắc nhất chính là mặt kim cương đen nguyên khối tinh khiết phía trên!
Thứ này vô cùng quý hiếm.. Quan trọng hơn, nó là đồ cậu chính tay chọn mua và tặng cho Hạ Lam!
Vì sao nó ở đây? Ngay trên cổ cô ta?
"NÓI!"
"A.. Cậu Minh.. Thật đau.." Hồng Ngọc yếu đuối cầu cứu, Trần Duy có phần thương hoa tiếc ngọc, lập tức đi tới cản người "Tôi.. Nó.."
"NÓI!"
"Hạ Lam.. Là Hạ Lam tặng nó cho tôi!"
Hạ Lam?
Là Hạ Lam?
Cô ta dám vứt bỏ món đồ Văn Minh tặng giống như một thứ giẻ rách thế sao?
Haha, vì sao cô ta lại không dám?
Đúng vậy, tại sao chứ?
Hạ Lam vốn dĩ không quan tâm đến cậu!
Lẽ nào.. Những lời Trần Duy nói hôm đó là đúng sự thật?