Thời khắc Hạ Lam bối rối đến mức không biết đáp lời thế nào, một vật dụng công nghệ cao trong túi xách đã cứu cô một bàn. Thứ ấy chính là điện thoại, và lúc này nó đang thực hiện công việc của kì đà cản mũi bằng phương thức nguyên thủy nhất: reo vang!
Văn Minh dù muốn dù không cũng phải rời tay, để Hạ Lam lấy điện thoại từ trong túi của mình ra. Cậu vẫn không để cô thoát hẳn, vừa ôm lấy vai cô vừa híp mắt ghi hận với chiếc điện thoại không biết điều. Và dường như hành động ghi hận này vô cùng rõ ràng hay sao ấy, vì chính Hạ Lam đang cầm điện thoại trong tay cũng có thể cảm nhận được. Cô hơi run tay, tự dặn bản thân sau này phải để điện thoại xa khỏi tầm với của nam chính một chút.
Người phá chuyện tốt của cậu ta bị cậu ta xử lý, ai biết được vật phá không khí của cậu ta có bị cậu ta hủy thi diệt tích hay không? Cô mới xuyên qua có ba tháng, còn chưa muốn thay điện thoại mới lần nữa đâu!
Màn hình hiển thị hai chữ "Thanh Tùng" đơn điệu, Hạ Lam hơi nhíu mày, tâm không nhịn được suy nghĩ. Bạn trợ lí "quàng tử vườn trường" này sớm không gọi, muộn không gọi lại chọn đúng thời điểm này là thế nào? Vừa mới thoát khỏi cú sốc Trịnh gia đã muốn nhảy qua phương thức tìm chết mới đấy à?
"Trợ lí của em lúc còn làm vụ khu Đông?" Văn Minh hỏi bằng giọng khẳng định, vẻ mặt cậu ta hòa nhã như không, nhưng Hạ Lam dường như có thể cảm nhận được, phía dưới sự bình tĩnh kia là muôn vàn lớp sóng dữ. Thanh Tùng, nằm cũng trúng đạn, tui xin tự thắp trước cho anh ngọn nến! "Nghe nói cả hai đều đã đượcnghỉ việc vô thời hạn, vậy mà vẫn còn thân thiết giữ liên lạc cơ à?"
"Vậy thì sao?" Hạ Lam tắt âm, cuối cùng cũng không nghe máy nữa mà ném nó vào túi "Với ai tôi cũng thân thiết giữ liên lạc hết - trừ cậu!"
"Hạ Lam giận dỗi?" Văn Minh thấy hành động này của cô, kết hợp với khuôn mặt cao ngạo và giọng nói dỗi hờn.. tự dưng cảm thấy người này giống hệt con mèo! Mèo quý sờ tộc, mèo quàng gia, bị người ta dẫm phải đuôi liền dựng ngược!
"Em bực mình vì tôi không gọi điện nhắn tin với em? Cũng không đưa cho em phương thức liên lạc?"
"Cậu bệnh à?" Hạ Lam bĩu môi đẩy đẩy Văn Minh đang cười vui vẻ bên cạnh mình ra. Lần này cậu rất phối hợp, lập tức buông tay quay người khởi động xe "Làm như tôi báu lắm!"
"Ừ. Không báu!" Cậu cười khẽ, nheo đôi mắt đẹp bắn một tia nhìn tôibiếthếtqua phía cô "Chỉ có tôi là báu thôi! Số điện thoại của Hạ Lam là xx.xxx.xxx, tôi nhớ chứ, chỉ có điều tôi không dám làm phiền em suy nghĩ nên quyết tâm không gọi!"
"Cậu nhớ số điện thoại của tôi?" Hạ Lam hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó sực nhớ ra người này là nam chính bàn tay vàng lập lòe chói lóe đó. Cậu ta sở hữu khả năng nhìn qua liền nhớ thực ra cũng chẳng phải điều gì lạ thường "Từ lúc nào? Tôi đã thay đổi số điện thoại rồi mà!"
"Từ lúc biết em thay số tôi liền biết!" Văn Minh gật đầu "Thật ra cũng không lâu lắm đâu, vì mãi khi bác tài ở Trịnh gia tới đón chúng ta về biệt thự tôi mới hay rằng em mất điện thoại!"
"..."
"Đôi khi tôi cũng không phải vạn năng.." Cậu ta lao xe ra đường cao tốc, thuần thục điều khiển nó phóng đi "..Có rất nhiều chuyện tôi không nắm rõ, cũng có rất nhiều vấn đề vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.."
"..."
"Ví dụ như.. Em chẳng hạn!"
Xe dừng tại một nhà hàng cao cấp nổi danh, Văn Minh đỗ tại góc khuất gara, sau đó nhanh chóng vòng xuống, mở cửa xe cho vợyêu. Hai người sóng vai nhau thân mật đi vào thang máy riêng, lên thẳng tầng cao nhất.
Thật ra Hạ Lam không muốn ở nơi công cộng làm ra mấy hành động đáng xấu hổ thế này đâu. Nhưng ai bảo bạn Minh trâu bò ngoài sức tưởng tượng làm gì chứ? Mặt cậu ta nở nụ cười ngọt như mía trong khi tay lại giống hệt kìm kẹp, giữ chặt tới mức cô muốn chống cự cũng không thể!
Cũng may thang máy này là thang máy đặc biệt, và tầng lầu nơi Văn Minh đưa cô đi cũng có từng phòng riêng biệt. Cậu ta đã thuê riêng một phòng ngay đầu hành lang, nơi có phong cách thiết kế tao nhã nhất và tầm nhìn tốt nhất. Cánh cửa phòng đã ở ngay trong tầm mắt, chỉ khoảng một vài bước chân nữa liền có thể bước vào. Hạ Lam hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc thoát khỏi ánh nhìn của mấy cô nhân viên phục vụ. Nào ngờ chưa kịp vui mừng, phía sau hai người đã vang vọng tiếng gọi như xé lòng: "Cậu Minh! Cậu Minh! Xin dừng bước!"
Quay người về phía sau, đôi mày liễu chau lại không mấy vui vẻ, cặp đồng tử đen tối sẫm lại, biểu thị hàm ý chủ nhân của nó đang không vừa lòng. Những kẻ vừa vô tình phá hỏng chuyện tốt của Văn Minh hiển nhiên đều là những ngường thông minh, làm việc dựa vào sắc mặt lâu năm. Thấy cậu bày ra thái độ này liền không nhịn được nhún nhường, lui lại hai bước. Nhưng lui lại chứ nhất quyết không đi, chuyện đã gấp đến nước này, họ có thể bỏ qua cơ hội gặp mặt hiếm hoi mới giành được này sao? Mơ tưởng!
Hạ Lam tò mò nhìn lại phía sau, bình thường Văn Minh luôn hành động cẩn trọng, đi đâu làm gì cũng kiểu quỷ không biết thần không hay. Ấy vậy mà hôm nay lịch trình lại bị lộ, khiến người khác chặn đường đón lõng thế này?
Chẳng lẽ cậu ta không tính giữ thân phận đại thiếu gia ngốc nữa nên không thèm cẩn thận? Tính để Văn Hóa ổn định sau đó xoay người cùng hắn ta chiến một trận "ngang sức ngang tài" đấy à? Ầy, làm người đúng là nên quân tử, có điều kinh doanh kiểu lỗ nặng như vậy không phải phong cách của Văn Minh đâu!
"Vị này là.." Hạ Lam hơi ngạc nhiên, nhướn mày nhỏ giọng đầy nghi hoặc "Huyện trưởng Dương?"
"Đúng! Đúng!" Lão dê béo nhanh chóng gật đầu đáp lại, thịnh tình đầy rẫy "Tiểu thư vẫn còn nhớ ra tôi, vinh hạnh cho tôi quá!"
"Tôi.. Tôi là cảnh sát trưởng!" Người bên cạnh thấy Hạ Lam có động tĩnh lập tức lao lên tự giới thiệu bản thân. Vẻ mặt có vài điểm già nua cùng với mái tóc bạc trắng không thể che khuất nét phong tình trong đôi mắt. Nhìn vẻ bề ngoài có thể nhận xét một cách chủ quan.. Người này và Huyện trưởng Dương: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! "Cậu Minh, tiểu thư, xin hai vị cho chúng tôi một chút thời gian!"
"Ai nói cho hai người chúng tôi ở đây?" Văn Minh dường như không quá ngạc nhiên với vấn đề này, cậu ta hất tay ý bảo bọn họ cùng vào phòng, cũng là để mấy vị áo đen phía xa dừng lại không tiếp tục tiến tới "Còn lót đường để hai người tiếp cận được với tôi.. Giúp đỡ cũng tận tình quá đi!
"Là.. Là cậu Duy!" Huyện trưởng Dương không dám chậm trễ, lập tức đem người đi bán. Hạ Lam và Văn Minh đi trước, để mặc hai người này vào sau, tùy ý đóng cửa.
Dĩ nhiên cô không thoải mái khi hít thở chung một bầu không khí với lão già dê biến thái này. Càng chẳng vui vẻ gì khi bị đôi mắt hau háu kia chằm chằm như muốn xuyên qua. Khốn khiếp.. Tiểuthưvẫncònnhớratôi? Xin lỗi đi, người khác tôi không biết thế nào, chứ ông chắc tôi phải nhớ cả đời!
Bình tĩnh mới được, để xem đám người này muốn làm gì. Hơn nữa Hạ Lam cũng muốn biết, Văn Minh ngoài thân phận chủ tịch ML ra còn là người thế nào mà có thể khiến Huyện trưởng và cảnh sát trưởng quỵ lụy mình đến vậy?
Sự nghi hoặc đánh úp vào suy nghĩ đã có phần rối rắm vì chuyện yêu đương trai gái linh tinh của cô. Hạ Lam ngồi xuống ghế bên cạnh Văn Minh, cầm ly nước lọc do phục vụ mang đến, uống một hơi tự bình ổn bản thân.
Huyện trưởng Dương là người nắm vụ khu Đông trong tay, nếu lão ta gật với Văn Minh thì đảm bảo Văn Hóa không thể ngồi trên ghế Trịnh gia kia được. Nhìn thái độ cung kính này của lão có thể thấy rõ Văn Minh có thân phận cao đến mức nào. Nhưng nếu thân phận cậu ta đã cao đến vậy, Huyện trưởng Dương còn dám khiquânphạmthượngbằng cách để cậu ta rớt khỏi khu Đông sao? Hay lão ta không biết người thật sự đứng phía sau Hạ Lam là Văn Minh nên mới vậy, đến bây giờ vỡ lẽ ra mới lao đến cầu xin?
Không thể nào! Huyện trưởng Dương nhất định đã biết điều này, bởi lão ta biết Trần Duy - trợ lí cao cấp luôn đi sát cạnh Văn Minh. Hơn nữa chính cậu ta cũng đã nói là lo liệu xong xuôi vụ này rồi, cô chỉ cần hưởng thụ mà thôi. Khả năng cao chính là Văn Minh sắp xếp như vậy, nhường cơ hội nắm gọn Trịnh gia cho riêng Văn Hóa..
Để làm gì?
Như thế nào?
Mục đích cuối cùng ra sao?
Hạ Lam chớp mắt với biết bao điều thắc mắc trong lòng. Tự dưng cô nhớ ra trước đây có một lần cùng Thanh Tùng đi xem bói chuyện khai trương cửa hàng. Thầy bói đã phán một câu khiến cô nhăn mày biết bao lâu ýcủangườiđólàýtrời, khôngthểthayđổi..
Thì ra, mọi chuyện đều là kế hoạch của Văn Minh. Tất cả đều bị nắm trong bàn tay của cậu ta, bị cậu ta xoay đến chóng mặt cũng không hề hay biết, càng không thể chống cự.
Hạ Lam, cưng vẫn còn quá non và xanh so với con cáo già đang ngồi ngay cạnh mình!
"Trần Duy?" Văn Minh lạnh giọng cười, phá vỡ sự im lặng đã tồn tại bao lâu. Bình thường hành tung của cậu luôn được giữ kín. Nếu cậu muốn đi đâu làm gì đều sẽ cử người đến trước sắp xếp điều tra xem có phóng viên hoặc mối nguy hại nào không. Trừ khi Văn Minh muốn chơi trò cảmgiácmạnh, còn nếu không - sẽ không ai đủ khả năng phương hại đến cậu! À, dĩ nhiên là loại trừ những lúc Văn Minh không còn tỉnh táo, giống như lần phẫu thuật hôm đó.
Không phải người thân cận, tuyệt đối sẽ không biết Văn Minh đi đâu, làm gì. Dạo gần đây Trần Duy gần như đã bị loại khỏi danh sách "người thân cận" thế nên dĩ nhiên anh ta cũng không biết được chuyện Văn Minh sẽ tới nơi này ăn trưa cùng Hạ Lam. Chắc hẳn do khi nãy cậu tới Trần gia maimốiviệc làm ăn, sau đó Trần Duy lợi dụng dò hỏi rồi bán tin cho đám người này.
Vậy là ý anh ta đã quyết như thế rồi đúng không?
Cũng tốt, Văn Minh có thể xuống tay không cần thương tiếc nữa rồi!
"Thật sự là Trần Duy? Huyện trưởng Dương không nhầm lẫn gì chứ? Anh ấy là trợ lí cao cấp của tôi, lại kín miệng cực kì, làm sao có chuyện tự ý tiết lộ kế hoạch của tôi cho các vị?"
"Cậu Minh, đúng là Trần Duy nói cho chúng tôi!" Cảnh sát trưởng gật đầu khẳng định lại "Chúng tôi liên hệ với cậu thông qua cậu ấy, hơn nữa như cậu nói đó.. Cũng chỉ có cậu ấy mới biết cậu ở đâu!"
"Ừm.." Văn Minh ừ hữ, không đáp lời ngay mà xoay sang vấn đề khác. Dĩ nhiên cậu nhìn thấy nét không kiên nhẫn trong mắt Hạ Lam, nhưng biết sao giờ, vì muốn cô hả dạ, cậu đành phải xử lý công việc ngay tại đây thôi! "Cho hỏi hai vị hôm nay gấp gáp đến tìm tôi là do có chuyện gì quan trọng sao? Mời ngồi xuống từ từ nói!"
BỤP!
Hạ Lam vốn dĩ đang uống nước, tự dưng nghe thấy âm thanh lớn đến giật mình này thì vội ngẩng đầu. Chỉ thấy trước mặt đã không còn ai dám cao ngạo hoặc dâm tà hướng vào mình. Cả hai người vốn có địa vị cao chót vót so với đa số dân thành phố kia như đã tập sẵn ở nhà: đồng loạt quỳ xuống trước Văn Minh!
Mặc dù chỉ là được hưởng sái đại lễ của người khác nhưng nói thật Hạ Lam cũng chẳng thấy thoải mái chút nào có được không?
Mới xuyên qua ba tháng mà đã có mấy người tình nguyện đem đầu gối quý giá của mình lê đất dưới chân cô rồi. Và tất cả những người này đều không phải đối tượng mà Hạ Lam muốn đâu!
"Kìa hai vị mau đứng dậy!" Đợi cơn sốc của Hạ Lam qua hẳn Văn Minh mới hảo tâm buông một câu "Chúng tôi chỉ là hạng con cháu, đại lễ của các vị chúng tôi không dám nhận, sợ giảm thọ!"
"Cậu Minh, chúng tôi hoàn toàn không có ý đó.."
Hai người trước mặt đồng thanh khóc lên, càng lúc càng có dấu hiệu thương tâm. Hạ Lam hơi nhíu mi, âm thầm tìm kiếm những thông tin có giá trị vô tình bị bọn họ thả ra trong lúc vô ý.
"Xin hãy tha cho tôi! Cậu Minh, ngày hôm đó tôi hoàn toàn không biết người trong xe là cậu! Thằng con nhà tôi đã bị người ta đánh cho gãy tay rồi, sau này tuyệt đối không thể cầm lái đâm người bậy nữa.."
"Cậu Minh, con dại cái mang, xin cậu giơ cao đánh khẽ đừng chấp Tình Trường. Xin cậu tha cho tôi và cả nhà tôi một mạng.."
"Cậu Minh, tôi tuyệt đối không dám đùa giỡn người của cậu!"
"Cậu Minh, tôi có mắt như mù, không biết cô Lam thật sự là ai.. Xin cậu suy xét, hôm đó tôi tuyệt đối không đụng chạm gì đến cô ấy.."
"Cô Lam, cô làm chứng cho tôi.."
"Cầu xin cậu mở cho tôi con đường sống.."
"Cậu Minh!"
"CẬU MINH!"
"..."
Bắt đầu ngược phụ muahahaha