- Ngươi.....ngươi là.....
- Là người ngươi nên quỳ xuống xin ta cho một giây nữa để sống.
Anh lạnh lùng, ánh mắt không hề nhìn tên hèn mọn kém cỏi kia. Ánh mắt chăm chăm vào người phụ nữ nép bên góc phòng.
Lạc Hiên run lên như bị dội nước lạnh nhưng vẫn còn cố chấp trong cái tôi quá lớn. Hắn không ngờ Vương Khiêm mà hắc bang hay nhắc đến là có thật, mà lại mang khí chất tàn khốc, khiến người đối diện lại đổ mồ hôi lạnh. Hắn cười khẩy nhưng trong lòng run sợ đến nói cũng lắp bắp.
- Ngươi...nói sao? Từ Lạc Hiên ta...trước nay... chưa quỳ dưới...ai....bao giờ.
người đàn ông lịch lãm đằng sau đồng loạt nhướng mày nhìn Lạc Hiên. Như con sói dữ chực chờ nuốt chửng con mồi. Hắn lập tức dời mắt, không dám nhìn thẳng vào người họ.
- Tập quỳ đi.
Lạc Hiên quay đầu. Mắt đối đầu với Quyết Tùng, ánh mắt đầy nghiêm nghị, trầm luân mà giận dữ.
đùng đùng
Hai viên đạn ghim thẳng vào đầu gối của Lạc Hiên khiến hắn la hét vang vọng cả căn phòng rộng lớn. Hắn trượt dài xuống từ chiếc ghế salon, quỳ xuống nền gạch lạnh toát, mặt không còn chút máu.
- Ồ, không cần tập nữa nhỉ?
Niel lên tiếng khen thưởng cho Quyết Tùng. Màn bắn quá hay, quá chuẩn, anh chịu không được mà đánh lên vai Tùng một cái. Bị anh lườm thì cười trừ, tính tình anh hóa ra cũng giống Hành Khiết, nhưng anh còn "chúa" hơn.
- Khốn khiếp..........ngươi....dám.........
đùng
Hành Khiết cũng tức tối mà "cho" một viên đạn được điêu khắc cực kì tỉ mỉ hình rồng lên vai hắn. Khiến hắn không còn ương bướng mà ngã bật về sau, rên rỉ không dừng, mùi máu sộc thẳng vào mũi rất khó chịu. Khiết cười châm chọc:
- Ôi, ai không dám ở đây.
- Khó khăn lắm mới thấy được "đạn rồng" của Khiết thiếu. Này đằng ấy, may mắn nhé. Không chừng ăn xong viên đấy có thể hóa rồng. Khiết xưa giờ không bắn ai đâu, làm đạn rồng để đẹp đấy. May cậu ăn rồi, tôi còn sợ đạn mốc haha.
Niel nói một tràng khoái chí, sau đó quay sang vỗ mông Hành Khiết một cái.
- Này, tôi tổn thương nhé. Năm xưa tôi năn nỉ cậu bắn tôi, thế mà cậu không bắn để tôi có đạn rồng về New York khoe với hội. Bây giờ lại đi bắn bừa. Hay tôi qua lấy lại viên đó?
Hành Khiết không chịu nổi tên này, liếc đậm một cái rồi quay đi, không biết hắn có thể đùa được giờ phút này.
- Nghe có vẻ vui, tôi là bác sĩ. Rất thích mổ xẻ, hay tôi bày cho?
Lãnh Phong gọi một vệ sĩ từ đằng sau lên, giơ bàn tay thon ra.
- Dao.
Vệ sĩ cuối nhẹ đầu, dứt khoát rút từ túi trong của áo khoác một con dao bén từng centimet, bóng loáng dưới ánh đèn trắng trong trẻo của bệnh viện.
- Để đây, không cần cậu. Mổ để sống mới khó, tên này không cần sống đâu. Chết hay sống cũng được không quan trọng. Tôi chỉ thích con rồng của Khiết thiếu đây.
Niel nhận lấy con dao. Điềm tĩnh bước lên, bộ dạng ung dung như dạo phố. Lạc Hiên vì bị bắn nát đầu gối nên không thể di chuyển, dãy dụa không thôi. Niel bước lên, thấy bộ dạng của hắn khóc coi thì cười nhẹ. Vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói như xuân, chỉ chỉ người bên dưới:
- Các cụ vệ sĩ đứng ở ngoài, ai rãnh vào đây sửa sang lại một chút, ca này khó quá.
Hai người vệ sĩ cao to bước vào, vịn chặt hắn dưới dài, nhúc nhích cũng khó mà đi được cm nhỏ. Lạc Hiên kêu gào trong tuyệt vọng, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục không hết khiến hắn toàn buông ra những lời tục tiểu khó nghe.
- Khoan đã.
- Khiết, chuyện gì?
- Có phải ồn ào quá không?
- Tôi cũng thấy vậy.
Hành Khiết cũng bước tới, dùng chân đạp mạnh vào cái mồm đang luyên thuyên, vừa nói vừa rên rỉ của hắn. Đau điếng từ trong ra, Lạc Hiên dường như không còn sức để kêu than nữa. Hành Khiết cười đậm:
- Thế này mới đúng chứ.
Niel nhìn cái miệng tứa máu của Lạc Hiên, lại nhìn bóng lưng Hành Khiết đang đi về chỗ cũ. Máu dính ở đế giày in lên mặt sàn khiến anh lắc đầu, Hành Khiết thế này mới là đúng. Đồng Mao dạy dỗ nhiều quá cũng không tốt.
- Này, thích hình gì, tiện tôi xăm luôn cho anh. Tí nữa có chết đi cũng có vài hình để lấy nét với chúng bạn. Thế nào?
Lạc Hiên ư ử không lên tiếng, lại nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Ồ, thế thôi.
Niel nhướng mày, cắm con dao thật sâu vào gần chỗ vết đạn trên vai hắn, điêu luyện lấy viên đạn ra. Nhưng viên đạn đi quá sâu, khó lấy ra được.
- Này, tên kia có phải ác lắm không. Đạn vào sâu tít ở trong, hại tôi dơ tay lại mang tiếng ác độc.
Vừa nói Niel vừa rạch một hình chéo chữ X dài khoảng cm. Cuối cùng cũng lấy đạn ra được, Niel thích thú dùng cái mền bên cạnh lau sạch viên đạn. Soi kĩ, sau đó cười khẩy nhìn Lạc Hiên:
- Này, đạn vàng nhé, chết mà cũng có số hưởng.
Quyết Tùng đứng nhìn từ xa, giận không thể bóp cổ hắn cho bằng được. Tên trẻ con! Anh gọi người vệ sĩ phía sau lên:
- Mời hắn ra. Ở đây ồn quá.
Vệ sĩ ngỡ ngàng, dừng lại một lúc. Hắn có gan trời cũng không dám động đến Niel, nói đúng ra trong người bọn họ, động ai cũng chết. Thấy anh chàng còn lưỡng lự, Tùng nhướng mày nhìn chằm chằm.
- Thưa, tôi rõ.
Lập tức cuối đầu, sống chết có số, suy nghĩ vậy đi, anh vệ sĩ mồ hôi ngắn mồ hôi dài đi đến Niel.
- Thưa, mời cậu ra ngoài ạ.
Niel đang săm soi viên đạn, bỗng dừng mắt, xoay đầu thản nhiên nhìn tên vệ sĩ. Hắn vì bị nhìn một cái mà tim lỡ mất một nhịp, cũng may là người cứng cỏi, người thường e rằng đã ngất xuống. Ánh nhìn tuy không có gì, nhưng chứa đựng vô vàn rắc rối.
- Cậu "mời"?
- Thưa.......tôi..........là......tôi....
Niel hỏi nhỏ nhẹ, hơi thở tỏa ra mùi nguy hiểm đáng dè chừng làm tên vệ sĩ lắp bắp mất hết ý thức, đầu óc sợ mà trống rỗng.
- Là tôi mời, đi mau đi.
Quyết Tùng mệt mỏi day day thái dương, nói mà không thèm nhìn Niel một cái.
- Tại sao? Tôi chưa làm gì cả.
Vệ sĩ cuối đầu ngắt lời anh, đưa tay về hướng cửa, ra đường cho anh đi. Khuôn mặt anh tuấn chùn xuống, anh bước lững thững về phía cửa. Lãnh Phong và Hành Khiết nhường đường cho bạn đi, lại bị Niel liếc một cái thật sắc.
- Tổn thương sâu sắc. Tôi ngày hôm nay bị những người anh em phản bội như thế.
Vắng bóng Niel, căn phòng lại quay về đúng trạng thái mà nó nên có, nặng nề, khó thở, có mùi chết chóc.
Vương Khiêm nảy giờ chỉ đứng một chỗ, không nói một từ, khuôn mặt không hề biểu cảm nhìn Trà Ni. Anh bây giờ mới đảo mắt một vòng, đi lại phía Lạc Hiên, chậm rãi, từ tốn.
- Chó hoang không biết điều. Cậu đã thoát khỏi tôi một lần, lần này đừng mong cái mạng hèn này của cậu có thể thoi thóp được đến ngày mai. Cả gia đình của cậu sẽ theo cậu ngay khi cậu vừa nhắm mắt thôi.
Lạc Hiên trợn trừng mắt, mất máu quá nhiều khiến hắn không thể cử động mạnh, miệng cũng bấp bớ không nói được là bao. Bàn tay run run nắm lấy cổ chân của Khiêm.
- Van..anh,....ngàn lần....van..lạy........anh. Có thể làm gì tôi cũng được.....nhưng.......gia đình....gia...đình tôi......không được.......
Hắn lắc đầu nguầy nguậy mà Khiêm thì chỉ lạnh nhạt nhìn ra phía kính, quan sát bầu trời.
- Hy Mộc là gia đình tôi. Đứa trẻ trong bụng cũng là gia đình tôi. Cậu đã có gan sát hại gia đình tôi. Sao tôi lại không?
Lạc Hiên ư ử trong nước mắt. Tâm can hối hận rất nhiều trong giờ phút này. Bây giờ anh muốn quỳ xuống xin tha thứ cũng không thể, chỉ biết lắc đầu van xin không ra tiếng.
Quyết Tùng ra lệnh cho vệ sĩ phía sau. Vệ sĩ cuối đầu, bước ra ngoài. Ngay tức khắc một gia đình được điều đến bên trong căn phòng. Người mẹ già nua, người cha khổ sở, cùng với một người chị và đứa em tầm tuổi. Họ đều hốt hoảng, run rẩy, nhìn thấy người nhà nằm đó đầy máu me cũng giật bắn mình, muốn chạy lại nhưng bị ánh mắt lãnh khốc làm cho sợ hãi mà lùi lại. Cha mẹ Lạc Hiên nhìn đứa con của mình mà đứt ruột. Bà mẹ ôm lấy trái tim của mình khụy xuống. Không thể nhìn nữa mà quay đi.
- Anh thật quá đáng, có làm gì cũng không nên tra tấn người khác như vậy.
Chị của tên hèn mọn kia lên tiếng bên vực thay. Nhưng không nhận được phản hồi, Vương Khiêm không thèm quan tâm đến một từ, còn người phía sau cũng chán chường cho qua.
- Hiên, chị sẽ báo thù cho em, chị hứa. Em có đau lắm không? Trời ơi, em của tôi....
đùng
"Áhhhhhhhh...áhhhhh"
Viên đạn cắm thẳng vào giữa trán, cô chị nhiều lời phải gọi là "chết tươi". Đứa em nhỏ thì la hét không thôi, còn bà mẹ thì ú ớ không nói nổi. Lạc Hiên chỉ biết nằm đó mà nhìn. Nước mắt chỉ chảy dài, không còn nói được nữa.
Ba Lạc Hiên rưng rưng nước mắt mà nói:
- Cậu....cậu giết con tôi......gia đình tôi đã làm gì để phải chết oan chết uổng......như vậy.
Vương Khiêm không nói, quay đầu đi nơi khác, để tay vào túi quần nhìn xa xăm, trông anh lãnh đạm, cô đơn không tả nổi.
- Tại sao cậu không nói, nói mau đi.....Con của tôi....con ơi......
- Ông đau lòng chứ?
Lãnh Phong từ sau bước lên, dù sao họ cũng nên biết nguyên nhân để chết không bị uất ức.
- Con tôi như vậy, hỏi sao mà không đau lòng chứ.
- Con của ông giết con của cậu ta. Cậu ta cũng đau, như ông.
Khuôn mặt già nua nhăn lại. Ông lắc đầu:
- Không thể như vậy được, con tôi...
Ông nhìn sang Lạc Hiên:
- Có thật như vậy không con?
Lạc Hiên ứa nước mắt nhìn cha, đôi mắt lặng lẽ chớp một cái.
Ông lão khóc như một đứa trẻ, trách đứa con lớn xác còn dại dột. Ông mạo mụi đến quỳ dưới chân Vương Khiêm.
- Cậu...tôi xin cậu.....chuyện cũng đã lỡ...con cậu cũng không thể sống dậy.....
đùng
- Ây, tôi không thể xem nữa đâu. Tôi về trước.
Hành Khiết thấy ông lão ngã xuống, máu me bê bết khắp sàn, anh không quen nhìn cảnh này. Trong người họ, Khiết có thể nói là có lý lịch sạch sẽ nhất nhưng cũng không thể nói là hiền lành.
"Áhhhhh...ba..........ahhhhhhhhhh....ba ơi............"
đùng
Đứa em nhỏ của Lạc Hiên vừa khóc lóc í ới vài giây trước, nay cũng đi theo bố và chị hai. Chỉ còn bà mẹ mặt trắng toát như sắp chết ngồi đó. Khiêm bước chậm đến, từ trên nhìn xuống, bà run rẩy sợ hãi ngước lên.
- Hắn từng là người yêu cũ của vợ tôi.
Bà lão im lặng, cuối nhìn con trai mình.
- Lần thứ nhất, hắn đem cô ấy đi, hành hạ, đánh đập, xâm hại cô ấy. Nhưng cô ấy nài nỉ tôi bỏ qua cho hắn. Lần thứ hai, hắn đẩy cô ấy ra lòng đường, hại con tôi chưa kịp chào đời đã mất mạng, cô ấy đã phải đau đớn giành lại từng hơi thở trong bệnh viện.
- Con tôi.....thật sự.....đã làm như vậy sao?
- Thành thật xin lỗi cậu...
- Hãy cho con trai tôi...một đường lui.
- Hắn đã không cho con gái tôi một cuộc sống bình yên.
đùng
"ứuuuu.....ư..........uhuhuhu"
Lạc Hiên rướng to lên, đau khổ dày vò anh. Giờ khắc này chỉ mong mình chết thật nhanh để ưu phiền qua hết. Ba, mẹ, em gái, chị gái đều do lỗi lầm của mình mà chết, trong khi họ chẳng có làm lấy một điều sai.
người y tá bước vào, đưa Lạc Hiên sang một phòng khác. Trong lúc sắp lịm đi, hắn nghe một giọng nói trầm ổn, nhưng lạnh toát cả sống lưng.
- Không để chết.