Chương
Lần này Đường Hoa Nguyệt khinh chẳng cả buồn vạch mặt. Chắc chắn là Hoắc Anh Tuấn ăn no rửng mỡ nhàn rỗi không có việc gì để làm nên thèm ăn chửi đây mà.
€ó lời mở đầu rồi Hoắc Anh Tuấn bắt đầu nói liến thoắng: “Mấy hôm trước viện điều dưỡng báo bác Đường đã khá khoẻ có thể đón về chăm sóc ở nhà chỉ cần đưa đi viện tái khám đúng hạn”
Đường Hoa Nguyệt khựng bước chân từ từ ngoảnh lại nhìn Hoắc Anh Tuấn. Hoá ra chuyện anh ấy muốn nói là chuyện của bố?
“Mặc dù Từ Uyển Nhan đã bị bắt nhưng chúng ta đều biết kẻ ngu như cô ta sẽ không thể nào là kẻ chủ mưu bí mật đứng sau Hàn Nhạc đúng chứ? Cũng có nghĩa là vẫn chưa biết thân phận hung thủ năm ấy đẩy bác trai ngã cầu thang… Em hiểu ý anh không?”
Đường Hoa Nguyệt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn, cạn lời: “Đi vào trọng điểm luôn được không!”
“Nên anh đã đón ông ấy ra khỏi viện điều dưỡng rồi!”
Bị Đường Hoa Nguyệt thiếu kiên nhẫn quở và thế là Hoắc Anh Tuấn đã nói ta câu nói vẫn luôn quanh quẩn trong miệng.
Không khí trong phòng làm việc bỗng dừng lại. Đường Hoa Nguyệt nheo mắt có thể thấy tức giận thật hỏi rõ từng chữ một: “Đón đi đâu?”
“Nhà…” Hoắc Anh Tuấn nới cổ áo chẳng mấy khi có dịp còng cái lưng. Chắc là ngày xưa anh không nghĩ lại có ngày mình biết sợ nhường này đâu: “Tóm, tóm lại đó là một nơi an toàn… Anh khẳng định anh không bạc đãi ông ấy…”
“Ai cho phép anh tự quyết định? Dạo này em hiền với anh quá nên làm anh nảy sinh ảo giác thích làm gì thì làm hả Hoắc Anh Tuấn?”
Câu nói này của Đường Hoa Nguyệt rất tinh tướng, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trái tim bị chọc một nhát dao nhưng anh biết chuyện này anh sai thật nên chỉ biết dỗ dành Đường Hoa Nguyệt nhỏ nhẹ.
“Có phải em không nắm được tình hình của bố, à không bác trai đâu. Em bộn bề công việc, có vấn đề gì ở viện điều dưỡng anh cũng.
không muốn làm phiền em. Huống hồ ông ấy đã xem anh là con rể của ông, ông rất tin anh nên tất nhiên là anh không thể phụ tấm lòng của ông ấy được! Anh biết đáng lẽ nên bàn với em chuyện này trước, anh biết lỗi rồi nên anh đã đến xin lỗi em đây. Tất cả mọi lỗi lầm là lỗi của anh hết… Nếu em giận thật thì cứ đánh anh mạnh vào! Nhưng mà bác trai bảo mấy hôm rồi không gặp em muốn gọi em qua ăn cơm. Em xem em có thể không…”
Vừa nói Hoắc Anh Tuấn vừa tiến lại gần một bước thăm dò, anh còn nghiêng mặt về phía trước kề mặt lại gần mặt Đường Hoa Nguyệt như đang đợi bàn tay cô ấy giáng đòn.
“Bố tôi ở đâu?”
Hoắc Anh Tuấn nhắm sẵn mắt, anh hiểu tính Đường Hoa Nguyệt bây giờ sẽ không nương tay chút nào với anh. Anh đang lo mình bị đánh mạnh quá sẽ để lại dấu đánh trên mặt tý nữa về là kiểu gì cũng bị Đường Hữu Thiện gặng hỏi, không chạy đâu cho thoát được.
Anh rất bất ngờ khi Đường Hoa Nguyệt không đánh!
Hoắc Anh Tuấnphấn khởi: “Anh đến đón em tan làm đây! Đi thôi, không đến nửa tiếng là em được gặp ông ấy rồi! Em có muốn ăn gì không để anh gọi dặn thím nấu! Ấy em đừng đi vội…”
Hoắc Anh Tuấnsải bước chân bắt kịp Đường Hoa Nguyệt mà tự nhiên cảm thấy mình như thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế trong những bộ phim cung đấu…
Đường Hoa Nguyệt mặt hằm hằm nhìn thẳng về phía trước trong cơn giận ngút trời, dù có đang đi guốc cũng bước rất nhanh còn Hoắc Anh Tuấn đi theo sau cô.
Hiện đúng là giờ tan tâm, không cần biết là thang máy hay hành lang đều có rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này, tất cả không hẹn mà cùng xì xào bàn tán.