Chương
Cô liếc mắt nhìn bên trong cái nồi, đồ ăn trong đó không ra hình dạng gì nữa, và một đống cháy khét kia đang bốc ra một làn khói dày đặc.
Đường Hoa Nguyệt mở cửa sổ ra và bật máy hút mùi lên, nhưng vẫn không kiềm được sự tức giận, mắng Hoắc Tuấn Anh một câu: “Em bảo anh nấu cơm, chứ không bảo anh chế tạo, luyện kim đan!”
Hoắc Anh Tuấn luống cuống, vẻ mặt hết sức buồn bã, thất vọng, ngượng ngùng bỏ những thứ ở trong tay xuống: “Hoa Nguyệt, thật xin lỗi, thật sự anh không cố ý đâu… Cái này, làm cơm, nó thật sự rất khó… ”
Đường Hoa Nguyệt hít một hơi thật sâu, nói: “Anh đi ra ngoài, ra ngoài ngay, đừng có cản trở, vướng tay vướng chân ở đây!”
Cô chỉ đơn giản là dọn dẹp một mớ hỗn độn ở trong phòng bếp này, nhanh chóng gọi cho bảo mẫu phụ trách việc nấu nướng ở trong nhà, bảo bà trở về để giải quyết bãi chiến trường này.
Tâm tình Đường Hoa Nguyệt cực kì khó chịu, bữa tối ăn chưa được mấy miếng liền đi lên lầu, vừa mới từ bệnh viện trở về, cô phải tắm rửa sạch sẽ mới được Nhưng không ngờ, Hoắc Anh Tuấn vậy mà lôi cặp chân què của mình đuổi theo sau cô.
Đường Hoa Nguyệt bĩu môi: “Anh có chuyện gì?”
Hoắc Anh Tuấn dường như đã quên mất việc mình làm ở trong phòng bếp trước đó, nịnh nọt nói: “Dù răng anh là trợ lý bên cạnh em, tất nhiên anh cũng muốn làm tốt tất cả mọi thứ vì em! Bây giờ em muốn đi tắm sao? Anh giúp em chuẩn bị nước nhét”
Toàn thân Đường Hoa Nguyệt nổi hết da gà, cô vừa định từ chối, mở miệng nói không cần, thì Hoắc Anh Tuấn đã nhanh như chớp đi thẳng lên lầu, tiến vào phòng tắm.
Cô nghiến chặt răng, đứng ở đằng sau Hoắc Anh Tuấn…
Chẳng phải là chân anh rất đau sao? Trái lại chuyện này là không sao nữa ư?!
Hoắc Anh Tuấn anh không biết nấu cơm, thế nhưng đối với những chuyện mà kẻ ngốc có thể làm những việc đơn giản như chuẩn bị đầy nước, sau đó cho thêm vài quả bóng tắm, anh lại làm vô cùng thành thạo, nhìn bồn tắm được anh lau dọn rất sạch sẽ tươm tất như mới, trong lòng bỗng chốc trào dâng cảm giác đầy tự hào.
Đường Hoa Nguyệt thật sự không thể chịu nổi bộ dạng này của anh, nhanh chóng túm chặt cổ áo của anh, lôi ra khỏi bồn tấm. Hoắc Anh Tuấn ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy “ào ào” từ trong phòng tắm truyền ra, cổ họng không khỏi khô khốc, nghĩ đến điều gì đó, anh liền quay người rời đi.
Đường Hoa Nguyệt ngâm mình trong làn nước ấm, hương thơm và dòng khói nghi ngút dần dân tản ra, cô cảm thấy tâm hồn thoải mái, dễ chịu vô cùng, những ngày trong khoảng thời gian gần đây thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cô có rất ít thời gian có cảm giác thả lỏng như bây giờ.
Bây giờ nghĩ lại việc Hoắc Anh Tuấn bị mất trí nhớ, Đường Hoa Nguyệt có chút phiền lòng, vừa ngẫm nghĩ, vừa thở dài.
Nếu nói rằng anh giả vờ, Đường Hoa Nguyệt cô nhất định sẽ giáo huấn anh một trận, chẳng là sợ con người này đến mặt mũi cũng chả cần, diễn đến cùng, lúc ấy Đường Hoa Nguyệt cũng hết cách với anh.
Vị Tổng giám đốc Hoắc này, ngay cả làm ra những chuyện cố ý khổ cực giả vờ ở dưới phòng bếp kia, anh cũng làm, liệu còn điều gì có thể kéo cái mặt nạ kia xuống chứ?
Thế nhưng, lỡ như não anh thật sự bị tổn thương, mất đi trí nhớ thì sao? Đường Hoa Nguyệt không ngừng tự hỏi mình và bản thân cô cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc anh được.
Haiz… lẽ nào Hoắc Anh Tuấn cứu cô một mạng và đây chính là cái giá mà cô phải trả ư?
Nước dần dần nguội đi, Đường Hoa Nguyệt bước ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm đang treo trên móc mà tự tay Hoäc Anh Tuấn chuẩn bị khi nấy, quấn lên người, trong lòng cô có chút để tâm.
Những chuyện như thế này, có vẻ hơi thân mật không thể nói thành lời.
Cô sấy tóc, và lau người, sau đó liền đi ra khỏi phòng tắm, bất chợt nhìn thấy có một người, nằm trên chiếc giường lớn của mình!
Hoắc Tuấn An nhìn thấy cô bước ra, ngay lập tức giả vờ cúi đầu, anh vén một góc chăn bông mềm mại ra, võ nhẹ lên giường, nói: “Hoa Nguyệt, anh vừa mới ủ ấm giường cho em đấy, mau lên giường đi” Đường Hoa Nguyệt đột nhiên tức giận, sắc mặt u ám, cô vẫn đứng yên tại chỗ một hồi, sau đó nhấc chân đi về phía giường.
Trái tim của Hoắc Anh Tuấn đập liên hồi, anh biết mình vứt bỏ hết mặt mũi và sĩ diện sang một bên, chính vì thế mới có thể hành động như một kẻ ngốc, làm ra những chuyện buồn nôn và ấu trĩ đến thế này.
Trong lòng anh luôn tự nhủ với bản thân, dù sao anh cũng ở bên cạnh Đường Hoa Nguyệt trên danh nghĩa mất trí nhớ cũng chỉ là được ngày nào hay ngày ấy, ai có thể biết được rằng cô rốt cuộc khi nào sẽ mất hết đi sự nhẫn nại mà vứt bỏ anh, đuổi anh ra khỏi cửa chứ, nếu như anh không tận dụng nhiều cơ hội để kiếm phúc lợi cho bản thân, thì thật sự rất đáng tiếc…