Chương
“Hoa Nguyệt! Không sao rồi… Hoa Nguyệt, em ngẩng đầu nhìn em, người dinh đạn là La Cơ Vị Phong! Uyển Dư không sao hết, cô ấy ổn rồi!” Thủ đoạn của La Cơ Vị Phong bị Hoắc Anh Tuấn nhanh tay nhanh mắt đoán, anh ta bị đánh đến tứa máu, máu tươi bắn cả lên mặt Đường Uyển Dư, lúc này cô mới như hoàn hồn lại, đau khổ khóc lóc đến tê tâ liệt phế.
La Cơ Vị Phong ngã xuống đất, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía Đường Uyển Dư đang được La Cơ Vị Y bảo vệ sau lưng như thể đến chết cũng không nhắm được mắt.
Ánh mắt của Đường Uyển Dư trấn động, cô biết cô được cứu thoát rồi, từ nay về sau cô sẽ có một cuộc sống mới, sẽ không còn bị giam cầm trong một nơi nhỏ hẹp ngàn năm không thay đổi, không còn cô đơn đến phát điên nữa rồi.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng đau khổ đến tận cùng của La Cơ Vị Phong lúc này, cô lại đột nhiên cảm thấy trái tim mình thật đau, đau đến mức làm cô hít thở cũng không thông nữa.
Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Uyển Dư đã an toàn, không để ý đến cảm xúc lẫn lộn trên mặt cô lúc này, chỉ liếc mắt, rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
Lúc này, Đường Hoa Nguyệt vừa bị dọa cho suýt ngất xỉu cuối cũng cũng có thể bình tâm trở lại, nước mắt cô lăn dài đau đớn vì quãng thời gian khổ sở mà em gái minh phải trải qua.
Hai tiếng sau, trong phòng làm việc của biệt viện nhà học Hoắc, La Cơ Vị Y ủ rũ quỳ trước mặt Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt, tâm trạng không còn gì để luyến tiếc cuộc sống này như một đám khí đen bao kín lấy anh ta.
Phát súng vừa rồi vốn dĩ cs thể kết thúc mạng sống của La Cơ Vị Phong, nhưng Hoắc Anh Tuấn vẫn còn hạ thủ lưu tình, chỉ phế đi một cánh tay của anh ta.
Nhưng La Cơ Vị Y biết, sự sống chết của anh ta bây giờ hoàn toàn nằm tong tay ông chủ mình, mặc dù anh khi đó chỉ không may làm lộ tung tích của Đường Uyển Du cho La Cơ Vị Phong biết nhưng chính sự vô tình đó lại mang đến một hậu quả nghiêm trọng như bây giờ, ngay cả La Cơ Vị Y cũng cảm thấy tội lỗi của bản thân mình là không thể tha thứ, tự nhiên cũng không còn mặt mũi nào cầu xin Hoắc Anh Tuấn nữa.
Anh ta lúng ta lúng túng quỳ trên mặt đất, hồn như thoát khỏi xác.
La Cơ Vị Y nghĩ thế nào cũng không hiểu được người em cốn thông minh linh hoạt của mình sao lại có thể biến thành loại người như thết có phải một người anh như anh quá vô tâm không để để ý đến em mình nên mới xảy ra nông nỗi này?
“Ông chủ… Tôi đi theo ngài bao nhiêu năm nay, bản thân La Cơ Vị Y tôi cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Tất cả những sự quan tâm ngài danh cho tôi tôi sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tim. Tôi biết, đứa em trai không biết phải trái kia của mình làm ra loại chuyện như thế này đáng bị phanh thây xẻ thịt! Nhưng chuyện này nếu không phải tôi mắc sai lầm trước thì La Cơ Vị Phòng cũng không thể làm gì được!
Vậy nên chuyện này, nói thẳng ra, là lỗi sai của cả hai anh em tôi. Ông chủ muốn định tội thế nào tôi cũng nhận hết!” Giọng nói của anh ta có chút nghẹn ngào, lau nước mắt trên mặt mình: “Đứa trẻ họ Hạ dưới trướng tôi tố chất không tồi, nếu như Tổng giám đốc Hoắc cần dùng, trước khi tôi rời đi có thể để nó theo ngài…”
Nói rồi, anh ta lại phủ phục trên mặt đất, muốn dập đầu xin lỗi hai người trước mặt mình.
Đường Hoa Nguyệt đỡ anh ta lên: “Thôi được rổi, La Cơ Vị Y, chuyện này không thể chỉ nhie thế mà kết thúc được. Nếu như lời cậu nói, nếu như bạnđầu tôi có thể đích thân đi đón Uyển Dư thì chắc cũng không xảy ra chuyện này đâu… Lẽ nào tôi cũng phải trừng trị tôi đấy của tôi à?” Nhận được sự khoan hồng của người nhà nạn nhân, ánh mắt của La Cơ VỊ Y đỏ cả lên, một người đàn ông to lớn như thế lại bật khóc như một đứa trẻ.
Anh ta thật sự rất buồn khổ, Hoắc Anh Tuấn là một người chủ tốt, chiuij nhận anh ta vào làm việc nhiều năm như thế, anh ta đã sớm coi anh như chủ nhân của mình mà cung kính, anh ta vốn là con người chẳng có tài cán gì đã định cả cuộc đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng đứa em trai của anh lại làm hại đến người taan của ông chủ Hoắc, bao nhiêu năm nay, Đường Hoa Nguyệt chưa bao giờ từ bỏ đi hy vọng tìm lại em gái mình, anh biết điêu đó.
Vậy hiện tại anh ta còn mặt mũi nào mà đối diện với ông chủ Hoắc nữa đây?!