Chương
Trong cuộc đời ngắn ngủi của Đường Cận Minh, vui buồn đau khổ hay cay đắng ngọt bùi đều đã từng nếm qua rất nhiều, thế nhưng không có bất kỳ một từ ngữ nào có thể biểu đạt được tâm trạng của cậu bé năm tuổi vào lúc này.
Cậu bé mờ mịt suy nghĩ, cậu rất hối hận, nếu như Hoắc Anh Tuấn cứ như vậy mà chết, vậy thì cuộc đời này của cậu bé sẽ lưu lại hình ảnh cuối cùng trong lòng Hoắc Anh Tuấn, chính là dáng vẻ nghẹn đỏ cả mặt cũng không thể gọi một tiếng bố.
Hoắc Anh Tuấn liệu có hối hận khi cứu cậu hay không?
Cậu chính là một đứa bé hư không muốn nhận bố.
Thế nhưng cậu biết rõ Hoắc Anh Tuấn sẽ không hối hận, lại càng không trách cậu, cho dù cậu và Cận Thành lúc không có ai đã từng thầm oán Hoắc Anh Tuấn vô số lần, nhưng cậu biết rõ, mỗi một câu xin lỗi và bù đắp trong miệng Hoắc Anh Tuấn, đều là thật.
Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích… Có phải đã chết rồi hay không?!
Cậu bé nghĩ như vậy, một giây kế tiếp, bàn tay lạnh như băng phía sau lưng kia chợt động đậy.
Hoắc Anh Tuấn đưa tay lên bỏ miếng vải rách trong miệng Đường Cận Minh ra, dịu dàng an ủi: “Bố tới cứu con đây… Cục cưng đừng sợ, bố ở đây…” Anh không hề biết, vài chữ cuối cùng kia, yếu ớt đến nỗi chỉ có mình anh mới có thể nghe được.
Đường Cận Minh sửng sốt một giây, tiếng khóc đau khổ vang tận trời xanh.
Cậu bé gào khóc: “Bố! Bố… Con không muốn bố chết! Hu hu hu… Bố!” Bố?
Thân thể gần như mất đi mạng sống của Hoắc Anh Tuấn chợt run lên.
Anh đang gặp ảo giác trước khi chết sao? Vậy mà lại nghe được con trai gọi anh là bố…
Nhưng ngay sau đó, Hoắc Anh Tuấn cảm giác được cậu bé ấm áp trong lòng mình kia đang run rẩy giấy khóc, cậu bé đang khóc, đang gọi, đang gọi mình là bố.
Hoắc Anh Tuấn chậm rãi nhoẻn miệng cười.
Thật tốt quá, lúc anh còn sống, cuối cùng cũng nghe được người con trai mà mình đã nợ quá nhiều gọi cái xưng hô mà anh mong muốn đã lâu.
Anh có thể nhắm mắt rồi.
Thế nhưng anh còn có rất nhiều chuyện hối hận, anh vẫn chưa thể gặp được Đường Hoa Nguyệt.
Cho tới bây giờ, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên thấy may thay cho Đường Hoa Nguyệt đã không còn thương mình từ lâu.
Không phải chứng kiến cái chết của anh, cô hẳn sẽ khổ sở lắm.
Việc Hoắc Anh Tuấn sợ nhất đó chính là thấy Đường Hoa Nguyệt khóc, cô khóc, trái tim của anh lãn cả lồng ngực đều quặn đau.
Người đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, trong đầu thực sự hiện lên toàn bộ những thời khắc hoặc đáng giá, ghi sâu trong lòng, hoặc là không quan trọng.
Hoắc Anh Tuấn trong lúc sốt cao và thiếu máu đột nhiên cảm thấy, cuộc đời anh hình như mọc ra một ranh giới từ khi Đường Hoa Nguyệt xuất hiện.
Trước đó, anh là một người thiên tài kiêu hãnh người người ca tụng, có nề nếp, đọc sách mà ớn lên, thời kỳ thiếu niên tuỳ ý hào hiệp lại dường như chẳng có gì đáng để tán dương.
Anh chưa từng trải qua việc cổ vũ anh em cùng trốn học, chưa từng có cảm giác yêu sớm tim đập thình thịch, thời học sinh của anh tuy rằng ưu tú vàng son, thế nhưng khắp nơi đều tràn đây một niềm nuối tiếc buồn bã.
Những tiếc nuối này, đều được lấp đầy bởi sự xuất hiện của Đường Hoa Nguyệt.
Thời niên thiếu của anh, dường như tới chậm một chút, thế nhưng vì thích Đường Hoa Nguyệt mà trở nên sôi nổi.
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy ý thức của mình nhẹ bỗng, dường như bị vật gì đó chậm rãi hút ra khỏi thân thể.