Chương
Cảnh sát không có cách nào, gặp nghỉ phạm khó nhăn như vậy lại không thể cứng, chỉ có thể chậm rãi mài từng chút từng chút, nhưng vụ án này trên diện rất xem trọng, lại ép đưa ra kết án nhanh chóng một chút.
Bọn họ không có cách nào, chỉ có thể mặt dạn mày dày đi cầu đến nơi nhà ở của người bị hại, xem có thể hay không từ Đường Uyển Dư bên này hỏi ra chút gì.
Đường Hoa Nguyệt ngược lại là cảm thấy không có cái gì không thích hợp, dù sao vấn đề này, cả nhà bọn họ cũng đều nóng lòng làm rõ, đến cùng La Cơ Vị Phong cái tên biến thái vì sao lại để mắt tới Uyển Dư nhà các họ.
Thế nhưng là suy nghĩ của Đường Uyển Dư giống như chỉ rõ ràng vừa mới một lúc như vậy, hiện tại ánh mắt lại bắt đầu mê ly, cô ấy nhẹ nhàng chân chờ nói, “tôi cùng anh ta……không quen, chỉ là quen biết thông qua bạn đi du học, chưa gặp qua mấy lần, tôi ngay cả mặt của anh ta đều không nhớ rõ lắm…..”
Đường Uyển Dư chỉ nói đến đây, đằng sau mặc cho Đường Hoa Nguyệt lại hỏi thế nào, cô ấy cũng chỉ sẽ dùng loại ánh mắt ngây thơ vừa bất đắc dĩ đó nhìn qua, thật giống như nói chuyện cùng Đường Hoa Nguyệt khiến cho cô ấy rất mệt mỏi.
Đường Hoa Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải dỗ em gái hai câu, một mình rời khỏi phòng.
Rời khỏi nhà của Đường Hàn Khiết, Đường Hoa Nguyệt lại trở về đón con, hành hạ tới hành hạ lui như vậy, chính là vì có thể để cho Thi Tịnh ở nhà ngủ thêm một lát.
Bị Lục Xuyên Mạn bắt cóc chính là Minh Minh, trọng thương hôn mê chính là Hoắc Anh Tuấn, nhưng người chân chính duy nhất bặt vô âm tín hoàn toàn mất tích, là Lục Bạch Ngôn.
Ba người này vô luận ai chọn ra, đối Thi Tịnh mà nói đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Ngày đó, khi Đường Hoa Nguyệt ôm Minh Minh cùng nhau về nhà, mắt của Thi Tịnh luôn hướng ngoài cửa nghiêng mắt nhìn, thật giống như đang hỏi, Bạch Ngôn đâu, tại sao không có cùng trở về.
Lòng Đường Hoa Nguyệt chua xót cực kỳ, cô không biết giải thích thế nào với con gái.
Vô luận như thế nào, đây là sự ích kỷ của bọn họ khi trưởng thành, trong thời khắc nguy cấp nhất đã lựa chọn bảo vệ Minh Minh, lại đưa Lục Bạch Ngôn vào tình cảnh nguy hiểm.
Đây là bản chất của con người, nhưng cái con người thường thường bất đắc dĩ nhất, chính là không thể không khuất phục trong những thường tình này.
Đường Hoa Nguyệt không muốn nói với Thi Tịnh những chuyện mạo hiểm đó, chỉ an ủi nói Lục Bạch Ngôn được bố của cậu bé đón đi, về sau thường vẫn sẽ có cơ hội gặp lại.
Lục Xuyên Mạn vô luận đã làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn, chí ít cho tới nay vẫn rất tốt đối với anh ta dòng độc đỉnh này, chí ít sẽ không thật động thủ với anh tA Hành…… Đường Hoa Nguyệt như này an ủi con gái, cũng như này an ủi mình.
Lúc trước cô xem Lục Bạch Ngôn là tai họa tránh không kịp, nhưng mấy tháng này cô chân chính sống dưới mí mắt của mình mà tiếp nhận cậu bé đó, Đường Hoa Nguyệt mới bỗng nhiên phát hiện, mình cũng đã thay đổi cảm tình đối với cậu bé.
Thi Tịnh luôn luôn ngoan ngoãn, nghe lời Đường Hoa Nguyệt như vậy, mặc dù trên mặt lý trí biết anh Bạch Ngôn xác thực hẳn là trở về bên cạnh bố của mình, nhưng tình cảm vẫn là trong một thời gian không có cách nào tiếp nhận, huống chỉ lại nghe được tin Hoắc Anh Tuấn lần nữa bị thương nặng phải nằm viện, Thi Tịnh hai ngày này con mắt khóc đến sưng như quả đào, vừa mở mắt thì lấy hết khí lực nói với Đường Hoa Nguyệt, “Mẹ, mắt con đau quá”
Đường Hoa Nguyệt không có cách, đành phải mua cho cô bé thật nhiều kem ly, trước dùng để chườm lạnh con mắt, sau đó lại ăn. Chuyện Trong nhà bên ngoài nhà cần Đường Hoa Nguyệt cân nhắc quá nhiều, trong lúc nhất thời sứt đầu mẻ trán, cô cũng sắp không chịu được nữa.
Thi Tịnh coi như lại buồn, nhưng biết phải đi gặp Hoắc Anh Tuấn, vẫn là vực dậy tinh thần, còn đặc biệt mang một quyển truyện cổ tích rất lâu trước đó của bản thân.
Cô đang nghĩ, trước kia Hoắc Anh Tuấn đã từng nói qua cho cô câu chuyện trước khi ngủ, thế vậy hiện tại Hoäc Anh Tuấn đang ngủ, cô có nên kể một chút câu chuyện, thì Hoắc Anh Tuấn tỉnh nữa?”
Không riêng Thi Tịnh, hai đứa con trai bé lớn và bé hai cũng cảm xúc cuồn cuộn.