Chương
Hoắc Anh Tuấn trầm thấp “ừ” một tiếng, c kệ như thế nào, xét theo tình thế bây giờ, Hoắc Trình Viễnvà con riêng của ông ta đứng trên một chiến tuyến, nói không chừng ông ta đến bệnh viện, chính là muốn tìm hiểu một chút tin tức…… Nếu quả như thật là như vậy, như thế Lục Xuyên Mạt đã dám đem những chứng cớ kia cứ như vậy giao đến trên tay ngươi, vậy đã nói rõ sau lưng của cậu ta nhất định có vốn liếng thâm sâu đủ để cậu ta tùy ý đưa cho em những chứng cứ ấy. Đường Hoa Nguyệt, em nhất định phải cẩn thận.
Đường Hoa Nguyệt gật gật đầu, nội tâm bực bội.
Rõ ràng mấy tháng trước đó, cô đối với chuyện bắt được tên boss sau màn tràn đầy sự khiêu chiến, điều cô luôn nghĩ đến là tranh thủ thời gian giải quyết xong những con ruồi đáng ghét này, sau đó mang theo những đứa trẻ và người nhà cao chạy xa bay.
Nhưng bây giờ, cô quả thực đối cới những tranh đấu lục đục này có chút chán ghét.
Hoắc Anh Tuấn không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên “A” một tiếng, hỏi, “Anh cụ thể đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?!
Hôm này là ngày bao nhiêu!?
Đường Hoa Nguyệt lấy lại bình tĩnh, “Hôm anh nhập viện là ngày , ra khỏi phòng phẫu thuật là ngày , hôn mê ngày, hôm nay là ngày .”
Nghe được câu trả lời, Hoắc Anh Tuấn nhịp tim đột nhiên nhảy loạn.
Ngày ! Anh thế mà ngủ tròn tuần!
Hoắc Anh Tuấn luống cuống gãi gãi tóc của mình, kém chút động tới dây truyền dịch trên tay, may là Đường Hoa Nguyệt nhanh nhẹn nhìn thấy mới kéo anh một chút tránh khỏi bị rút máu.
Đường Hoa Nguyệt có chút nhíu mày, “Anh làm cái gì vậy?”
Ngày …… Lúc trước Đường Hoa Nguyệt mua vé máy bay, là mùng tháng sau, còn có ngày, họ liền rời khỏi thành phố Hà Nội rồi….
Đến lúc đó, anh liền rốt cuộc không gặp được họ nữa.
Thật sự là buồn cười, anh vừa mới còn nói sau khi xuất viện sẽ đi thăm đám trẻ, Làm gì có sau đó đây? Ai cho anh?
Căn bản không có về saul Hoắc Anh Tuấn hai tay run rẩy lên, anh không ngờ đến thế sự lại khó lường như thế, ly biệt lại đến gần ngay trước mắt anh khiến anh khó lòng phòng bị Anh giống như bị cái gì chặn ở cổ họng. Một chữ cũng không nói lên lời.
Nghe được cái tên này, Hoắc Anh Tuấn thần sắc khôi phục lại sự lạnh lùng ngày thường, Đường Hoa Nguyệt lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Anh cực kỳ lo âu hỏi: “Ông ta tới đây làm gì? Ông ta không làm gì em chứ?”
Đường Hoa Nguyệt nghĩ nghĩ, “Ông ta tới xem xem thân thể anh hồi phục như thế nào rồi, cũng chả làm gì cả, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút”
Hoắc Anh Tuấn cười vô nghĩa, “Em đừng nói lời dễ nghe để dõ anh, ông ta làm sao có thể quan tâm đến tôi, không cầu cho anh chết là may rồi. Nhưng con hồ ly già này không làm gì em, anh liền an tâm rồi, cũng chỉ tìm em nói chuyện một gì cơ?”
Người đàn ông mang theo ba phần hoài nghi ba phần nghiêm trọng nói: “Ông ta không bao giờ vô cớ làm chuyện gì cả, nhất định lại nảy ra cái ý định gì mới”
Người này, sẽ không định ra tay với Đường Hoa Nguyệt chứ!
Đường Hoa Nguyệt nhún nhún vai, “Khó mà nói. Những vần đề mà ông hỏi đều là liên quan đến những chuyện nhỏ nhất liên quan đến cuộc sống của chúng ta, nhưng trực giác cũng mách bảo em, ta có ý đồ khác, ánh mắt của ông ta khiến em rất khó chịu.
Đường Hoa Nguyệt sau khi nhìn thấy Hoắc Trình Viễn, lúc đầu trong lòng chỉ là ẩn ẩn có một loại phỏng đoán, nhưng là bây giờ nhìn cái bộ dáng này của Hoäc Anh Tuấn, cũng không thể không một lần nữa suy tính tới Hoắc Trình Viễn liệu lại có hành động gì mới hay không.
Năm đó, hết thảy tựa hồ cũng là bắt đầu xuất phát từ việc Đường gia bị phá sản.