Chương
Anh thở hổn hển, muốn bò lên giường, nhưng có lẽ là bởi vì mất máu, có lẽ là bởi vì sốt, trước mắt của Hoắc Anh Tuấn †oàn một màn đen sặc sỡ, trong đầu cũng giống như bị một thanh búa đập ầm ầm, đau đến khiến người ta sắp đánh mất lý trí.
Cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn căng cứng cánh tay, vẫn là chậm rãi rủ xuống mặt đất, Đôi lông mi như lông quạ ấy khép chặt lại, đổ bóng dưới ánh sáng.
Ban đêm kiểm tra phòng, kiểm tra đến căn phòng VIP này của Hoắc Anh Tuấn, y tá vừa vào cửa thì trông thấy một bóng người nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, ánh đèn hắt vào vẻ mặt không chút máu của anh, cả người tái nhợt giống một xác chết.
Ý tá đó dường như bị sợ vỡ mật, vội vàng vừa sờ động mạch vừa nhìn con ngươi, còn tốt, chỉ là té xỉu.
Y tá đó lúc này mới thở dài một hơi, vội vàng gọi bác sĩ tới giúp đỡ cùng đưa Hoäc Anh Tuấn lên trên giường, lại kiểm tra một lượt cho anh, mới phát hiện băng gạc bên trong quần áo bệnh nhân của anh dường như đã bị máu thấm thấu.
Lúc thay thuốc, người đàn ông đau đớn kịch liệt khiến hôn mê cũng không khỏi tự chủ mà nhíu chặt lông mày.
Y tá đó nhìn khuô mặt vô cùng anh tuấn đó của Hoắc Anh Tuấn thấy có chút thất thần, trong lòng nghĩ đàn ông có tiền có thế có địa vị như này, cũng không biết là vì sao phải làm bản thân thành bộ dạng ma quỷ này, thì ngay cả người lạ như cô ta nhìn cũng muốn đau lòng.
bên này Đường Hoa Nguyệt trở về nhà, lập tức liền nói cho ba đứa con tin Hoắc Anh Tuấn đã tỉnh lại, ngôi nhà ngiều ngày như bị mây đen bao phủ cuối cùng đã có một chút không khí vui tươi, Thi Tịch mất đi anh Bạch Ngôn cũng không còn thích cười nữa cuối cùng cũng cong lên khóe mắt.
Đường Cận Minh càng là hưng phấn, thậm chí ngay cả đêm thì muốn nhanh chóng đi thăm Hoắc Anh Tuấn, bé hai cũng ở một bên ồn ào không ngừng, hỏi tới hỏi lui, làm cho Đường Hoa Nguyệt đau đầu, nhanh đáp ứng bọn nhỏ ngày mai sau khi tan học nhất định ngay lập tức dẫn bọn chúng đi bệnh viện, mấy đứa bé mới an tĩnh lại trở về phòng của mình.
Đường Cận Minh trở về gian phòng của mình, nằm ở trên giường nhưng vẫn luôn trợn tròn mắt không ngủ, trong đầu đều là ngày đó ở đỉnh núi trong nhà gỗ dáng vẻ của Hoắc Anh Tuấn phi thân nhảy lên đến bảo vệ cậu.
Chú ấy tỉnh rồi! đây thật sự là việc tốt nhất trên thế giới!
Bé lớn nghĩ đến những thứ mà Hoắc Anh Tuấn hứa với mình trước đó, chú ấy tốt rồi, mình về sau có phải thì mỗi ngày đều có thể chơi cùng với chú ấy rồi không?
Ước mơ như này, quả thực đã thêm mấy phần sắc màu mà trước nay chưa từng có cho cuộc sống của bé lớn!
Cậu bé lăn qua lăn lại trên giường, hai mắt sáng ngời có hồn, cảm thấy con trái tim nhỏ bé của mình đều sắp bay lên, nhất định phải lập tức làm một chút việc gì đó để phát tiết sự vui vẻ và hưng phấn trong lòng cậu!
Thế nhưng có thể làm cái gì đây?
Bé lớn mặt đối mặt với ánh trăng ngoài cửa sổ mặt trăng, cuối cùng nhớ ra thân phận kia mà bị mình lãng quên nhiều ngày— cậu là Hacker a! Nhớ ngày đó khi cậu mới vừa trở về thành phố Hà Nội cùng Mẹ, cũng bởi vì muốn giúp Mẹ bênh vực kẻ yếu, mà thách thức Hoắc Anh Tuấn rất nhiều lần bằng thân phận Hacker A của mình.
Lúc đó trong lòng bé lớn đều là xem thường và khinh thường, cảm thấy người đàn ông như vậy thật sự là không xứng với người mẹ tuyệt vời nhất toàn thế giới của mình, nhưng bây giờ một lần nữa hồi tưởng lại chuyện khi đó, bé lớn lại cảm thấy, phảng phất tất cả đều là định mệnh, thì ngay cả mấy trận PK tràn ngập mùi thuốc súng Cũng tràn đầy ý vị làm cậu vui sướng.
Bố là người rất lợi hại.
Bé lớn mừng khấp khởi nghĩ đến, chỉ nhưng, không biết mình đối mặt với Hoắc Anh Tuấn tỉnh, còn ngại ngùng ở trước mặt kêu ra miệng hai chữ này không.
Nghĩ đến cái này, bé lớn lập tức xoay người bò xuống giường, mở máy tính chuyện dụng của cậu ra, đăng nhập cái tài khoản phủ bụi đã lâu đó.