Chương
Nói thật, dù có đưa Hoắc Anh Tuấn mang về nhà mình, Đường Hoa Nguyệt cũng không có gánh nặng gì trong lòng, hiện tại cô đã hoàn toàn coi Hoắc Anh Tuấn là một con chó săn lông vàng thích thè lưỡi ra chờ chủ nhân về khen thưởng, cô không để ý tới anh, anh cũng căn bản không dám cắn cô.
Huống chỉ, bọn nhỏ thật sự thích người bố này, Đường Hoa Nguyệt có thể nhận thấy được.
Hiện tại kế hoạch của cô bị trở nên lộn xộn, vẫn chưa nghĩ ra phải thực hiện bước kế tiếp như thế nào, khi nào rời khỏi thành phố Hà Nội.
Nếu như có thể làm cho bên trong tuổi thơ của bọn nhỏ lưu giữ một ít kí ức tốt đẹp khi ở chung với bố thì cũng không hẳn là không phải chuyện tốt.
Nhưng cô càng muốn giả bộ như không hiểu, muốn xem thử mấy diễn viên đặc biệt này sẽ diễn kịch tiếp như thế nào.
Đường Hoa Nguyệt không mặn không nhạt “à” một tiếng, cười nhẹ với Hoắc Anh Tuấn: “Vậy thì tiếc quá, Tổng giám đốc Hoäc, thời gian anh khôi phục sẽ chậm hơn người bình thường rất nhiều đấy. Hay là anh lại mời những người đó về đi? Đừng để ý chuyện tiền bạc, tôi có thể cho anh mượn trước, không cần trả vội”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy nụ cười của Đường Hoa Nguyệt nhìn thế nào cũng không ra ý tốt, anh sợ mình diễn quá mức, làm cho Đường Hoa Nguyệt phiền chán, không khỏi ngồi lại nghiêm chỉnh, suy nghĩ xem mình nên nói lời thoại tiếp theo như thế nào.
Thi Tịnh nhận ra bố đang luống cuống, khuôn mặt nhỏ khế nhăn, nghĩ ra một lý do không có kế hở: “Mẹ, lúc trước có phải mẹ nói con có thể mời bạn đến nhà nhiều hơn chút không?”
“Ừm?” Đường Hoa Nguyệt đổi làn xe, không kịp phản ứng, bất giác đáp: “Đúng”
Cô bé cười: “Vậy bố cũng là bạn của con, là bạn tốt nhất của con! Cho nên con muốn mời bố về nhà cùng chúng ta, bố lại còn là bệnh nhân nữa. Mẹ, mẹ sẽ hỗ trợ chăm sóc bạn của con thật tốt, đúng không?”
Đèn đỏ sáng lên, Đường Hoa Nguyệt có chút khó tin quay đầu lại nhìn vào cặp mắt sáng lấp lánh của con gái, giống như là muốn nói: “Câu này mà con cũng nói ra miệng được à?”
Hai đứa con trai liên tục gật đầu: “Đúng, chúng con đều là bạn tốt của nhau! Mẹ ơi, chúng con muốn bạn tốt ở lại nhà thêm mấy ngày để chơi với chúng con!”
Thật lâu sau, Đường Hoa Nguyệt nhắm mắt lại thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tốt lắm, cô thua rồi.
Hoắc Anh Tuấn hơi buồn cười nhưng cố nén lại, giơ tay ra phía ba đứa trẻ phía sau ra dấu “OK”.
Đường Hoa Nguyệt không nói nữa, thay đổi hướng xe, lái thẳng về nhà.
Trong nhà Đường Hoa Nguyệt đương nhiên có đầy đủ tất cả bảo mẫu, đầu bếp nữ, gần đây nữ chủ nhân không ở nhà nhiều, ngày nào mấy đứa trẻ trong nhà cũng ủ rũ, khiến cho đám người hầu cũng đều khúm núm thận trọng từ lời nói đến việc làm. Hôm nay cả nhà đột nhiên trở về vui vẻ như thế, đầu bếp nữ nấu cơm cũng cảm thấy có hứng hơn, tung ra hết tất cả vốn liếng của mình, làm một bàn đầy thức ăn ngon bổ dưỡng.
Hoắc Anh Tuấn bị hai đứa con trai một trái một phải nắm tay tiến vào cửa nhà, đơn giản là cảm thấy cảm động đến mức muốn rơi cả nước mắt, vậy mà anh cũng có thể có ngày hôm nay…
Lần trước tới đây, còn không có ai chào đón anh, anh còn phải lén lút có tật giật mình mua nhà bên cạnh, nửa dỗ dành nửa lừa gạt Đường Hữu Thiện vào ở, như vậy anh mới có được một chút xíu cơ hội chung sống với Đường Hoa Nguyệt.
Không ngờ rằng giờ đây, dường như tất cả mọi người đều đang chúc mừng anh xuất viện, tất cả mọi người đều đang hoan nghênh anh.
Trong niềm vui làm cho người khác lâng lâng này, Hoắc Anh Tuấn lại sinh ra nỗi chán ghét bản thân vô cùng, nếu như năm đó anh không quá cặn bã thì biết đâu anh đã sớm cùng Đường Hoa Nguyệt và bọn trẻ trải qua khoảng thời gian mà cả thể xác và tinh thần đều thật vui vẻ này thật nhiều năm.
Bảo mẫu rất biết nhìn sắc mặt, cảm giác tâm trạng của mọi người không tệ bèn khui một chai rượu vang đổ vào trong máy pha rượu.
Hoắc Anh Tuấn không uống rượu nửa tháng, ngay cả đồ ăn bác sĩ cũng dặn dò ít dầu ít muối, cảm thấy miệng nhạt muốn chết, giờ phút này anh nhìn chằm chằm nước rượu màu đỏ thãm, yết hầu bất giác giật giật.