Chương
Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua đường chéo giữa Đường Hoa Nguyệt và Tân Kỳ Tân, rốt cục cũng vui vẻ hơn chút xíu.
Nhưng đến khi bắt đầu ăn, Hoắc Anh Tuấn lại phát hiện mình vẫn không thể khống chế được tình huống này như cũ, đó là vì Tân Kỳ Tân kể chuyện quá hay, mấy đứa nhỏ nghe chưa đã, vừa ngồi ăn bên cạnh vừa đòi Tân Kỳ Tân tiếp tục kể chuyện vui cho bọn nó nghe.
Đường Hoa Nguyệt không dạy con kiểu khi ăn không được nói nên chiều theo mấy đứa bé, thỉnh thoảng còn chen vào mấy câu, sau đó cô và Tân Kỳ Tân nhìn nhau cười một tiếng.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy lửa đang hừng hực cháy, nhưng cũng biết mình không thể đánh vỡ bầu không khí hài hòa ổn định giữa bọn họ một sớm một chiều được.
Nhưng cơn ghen xuất hiện trong lòng vẫn làm cho toàn thân của anh không thoải mái.
Hoắc Anh Tuấn buông bát, mở hai viên cúc áo sơ mi ở trên cùng ra. Hôm qua ở nhà Đường Hoa Nguyệt anh chỉ mặc áo thun, hôm nay thấy Tân Kỳ Tân chó mà ăn mặc giống người như vậy, lại còn còn mang ghim tay áo, đương nhiên anh cũng không thể kém!
Nhưng mặc cái áo sơ mi này ăn cơm thật khó chịu, còn bị siết cổ.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn cởi cúc áo xong thì cảm thấy thoải mái hơn không ít, nhưng anh lại lập tức nhớ ra chuyện gì đó, trên mặt hiện lên một nụ cười không hề tốt đẹp.
Anh tiếp tục giật giật cổ áo sơ mi xuống, sau đó cố gắng ho một tiếng thật nặng bề rồi lại ưỡn người ra sau, làm cho bên cổ của mình lộ ra dưới ánh sáng dìu dịu của phòng ăn.
Ở bên trên có một vết màu đỏ thẫm, một dấu hôn vừa mới ra lò do Đường Hoa Nguyệt để lại vào tối hôm qua.
Đường Hoa Nguyệt thấy Hoắc Anh Tuấn cử động, khó hiểu nhìn anh một cái, không biết người này muốn gì nữa.
Nhưng suýt nữa cô đã phun canh ở trong miệng ra!
Người này là điên rồi à, con vẫn còn đang ở đây đấy!
Đường Hoa Nguyệt nhất thời không cẩn thận, thoáng ho khan hai tiếng, mấy đứa trẻ chỉ đang cúi đầu ăn cơm cũng phát hiện ra chuyện gì đó bất thường.
Chỉ nghe thấy Thi Tịnh “A” một tiếng, sau đó dùng giọng nói non nớt lớn tiếng hỏi: “Bố, cổ của bố sao thế?”
Đường Hoa Nguyệt tuyệt vọng đỡ trán, con gái nói nhanh quá, cô muốn che cũng không kịp đưa tay.
Lần này Cận Mặc, Cận Khánh, còn có mục tiêu ban đầu của Hoắc Anh Tuấn là Tân Kỳ Tân cũng đã thấy được “Chứng cứ phạm tội” đó.
Con trai lớn và con trai hai dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhau một chút, sau đó lựa chọn giả câm vờ điếc cúi đầu xuống ăn cơm tiếp.
Nhưng thật ra cảm xúc của Tân Kỳ Tân cũng hơi thay đổi, anh ta không ngờ rằng… Hai người kia đã tiến triển đến bước này.
Nhưng anh ta cũng sẽ không hoài nghỉ và hỏi nhiều lựa chọn và hành động của Hoa Nguyệt, dù anh ta vẫn vô cùng không hài lòng với Hoắc Anh Tuấn, vẫn cho rằng Hoắc Anh Tuấn không xứng có được Đường Hoa Nguyệt lần nữa, nhưng Tân Kỳ Tân vẫn sẽ thông cảm, quan tâm Đường Hoa Nguyệt giống như đang đối xử với em gái ruột của mình, trở thành hậu phương cho cô vĩnh viễn.
Tân Kỳ Tân không muốn làm cho Đường Hoa Nguyệt xấu hổ, liền không quay đầu nhìn ánh mắt của cô, chỉ hờ hững lướt qua mặt của Hoắc Anh Tuấn, sau đó không nói gì, dùng thức khác hấp dẫn lực chú ý của Thi Tịnh.
Không phản ứng gì?
Không phải chứ!
Không ngờ rằng tên họ Tân này lòng dạ lại khó lường như vậy!
Hoắc Anh Tuấn đang rầu rĩ không vui thì đột nhiên cảm thấy đầu gối truyền đến một cơn đau đớn, cơ thể của anh giật một cái thật mạnh, theo phản xạ có điều kiện đâm vào mặt bàn, suýt nữa không nhịn được mà kêu rên “Ối” một tiếng.