Chương
Los Angeles…. là đại bản danh của gia tộc Rutgers, là nơi khởi nguồn tập đoàn Tân Á của anh em nhà họ Đường.
Cô dẫn theo bọn trẻ trở về đó, là trùng hợp hay là có biến động gì?
Hoắc Anh Tuấn nhìn trên màn hình hiện bốn người tên họ Đường không khỏi tự cười khổ giễu cợt mình.
Lúc này, khi anh có tư cách bước vào nhà Đường Hoa Nguyệt đồng thời sau khi ở cùng với cô những đêm đẹp, anh vẫn sẽ cảm thấy chính mình cách xa người mình yêu với con như thế.
Anh đã đem hết tất cả tính mệnh của dòng dõi, tôn nghiêm và tình cảm của mình giao trong tay đối phương thế nhưng đối phương thì lại mãi mới phòng bị với anh, không để ý, và lưu giữ tất cả.
Hoắc Anh Tuấn ấn giữa lông mày, ngã ngửa ra thành ghế sô pha, anh quả thực hoài nghi một đêm hao mòn linh hồn xướng cốt cuối cùng anh suy nghĩ chủ quan ra một giấc mơ mà thôi… Nếu không Đường Hoa Nguyệt là tại sao làm gì có thể cũng không bị ảnh hưởng, đối với phương thứ của anh hoàn toàn không có một chút thay đổi thậm chí còn có thể lạnh lùng hơn nữa?
Từ thành phố Hà nội bay qua Los Angeles cũng phải mất mười mấy tiếng, từ sáng sớm đến tối, chênh lệch múi giờ, Los Angeles bên kia vẫn là ban ngày.
Đường Hoa Nguyệt mua vé khoang hạng nhất, mấy đứa nhỏ ngồi trên máy bay một chút sẽ không chịu được liền ngủ khin khít, vừa ra khỏi sân bay liền la hét muốn đi gặp ông ngoại, cơ bản không cần biết chênh lệch múi giờ.
Khi bọn họ đáp máy bay đường dài trùng dương, Đường Dịch Thiên ở trong bênh viện đã tỉnh táo lại rồi đồng thời bác.
Sĩ nói, trí nhớ của ông đã trở lại quỹ đạo. Ông biết được cuộc sống của mình kể từ nhiều năm trước đó đến khi bất ngờ bị ngã cho đến sau này trong bệnh viện dưỡng lão Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại, trong đó có khoảng thời gian năm năm trống rỗng.
Làm người vui mừng là Đường Dịch Thiên không chỉ khôi phục lại hệ thống trí nhớ của mình còn nhớ đến lúc trước đây mình xuất hiện thần kinh não, Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn hợp lại diễn một trò.
Thực ra vận mệnh đối với Đường Thiên Dịch mà nói, cũng không thể nói là không có chiếu cố.
Ông bị thương rất nặng nằm bao nhiêu năm như vậy nhưng trong khi tất cả đau khổ của thời gian này ông lại không phải trải qua thật giống như là chỉ ngủ một giấc dài đằng đãng một ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện con trai rửa sạch tội danh trở lại bên mình, con gái nhỏ mất tích cũng tìm được trở về rồi, nhưng con gái lớn lại vẫn âm thầm mà sinh ra ba đứa con.
Đường Dịch Thiên coi nhẹ sinh tử trái lại cảm thấy hết thảy trước mắt cũng giống như là niềm vui bất ngờ.
Đường Hoa Nguyệt năm tay bọn trẻ đi vào phòng bệnh, ông cháu ba đời đều nước mắt lưng tròng.
Đường Dịch Thiên ôm ba đứa cháu trai cháu gái trên giường, lần lượt hôn từng đứa một, sau đó ánh mắt hướng về ngoài cửa phòng bệnh.
Đường Hoa Nguyệt để ý đến ánh mắt của bố, theo bản năng cũng quay đầu nhìn theo bên ngoài cửa chỉ có chút gió nhẹ thôi qua.
Đường Dịch Thiên giả vờ ho nhẹ một tiếng “Cái người kia, họ Hoắc, ta còn tưởng là các con sẽ cùng đến.”
Đường Hoa Nguyệt đang bóc vỏ quả cam động tác dừng một cái sau đó biểu cảm trên mặt trống rỗng một giây, có chút bất đắc dĩ lập tức lắc đầu, cô vội vàng, dĩ nhiên là hoàn toàn quên cái người này đi rt Có điều lường trước được anh ta là một người đàn ông ở trong nhà cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nói cái gì vết thương chưa lành, đều là tìm cớ để lừa người, còn không phải tìm lý do cũng không biết điêu mà muốn bước vào cửa lớn nhà cô sao?
Còn mặt mũi nói thể lực của mình không chống đỡ nổi, cô thấy anh tối hôm qua không phải là…. Đường Hoa Nguyệt nhìn Đường Dịch Thiên một cái, lập tức phản ứng lại bản thân vậy mà lúc này rồi còn nhớ đến những chuyện đó, vô cùng lúng túng cúi đầu xuống, cắn răng căn lợi trong lòng tức giận mắng Hoắc Anh Tuấn cái tên lưu manh khốn kiếp này một vài câu.
Đường Hoa Nguyệt lắc đầu, gạt bỏ đi ý nghĩ đen tối trong đầu, nói với bố cũng chính là giải thích với bọn nhỏ, “Dạ, anh ấy gần đây bị thương không thích hợp đi đường xa, nên con không gọi anh ấy đến… để tránh cho bố gặp anh ấy thấy phiền lòng”