Chương
Nếu cậu muốn biết Hoắc Anh Tuấn dùng máy tính của cậu để làm cái gì, chỉ cần ấn xuống một cái ấn phím trên chiếc đồng hồ, cậu sẽ có cái nhìn toàn cảnh, thậm chí đồng hồ còn có thể tự phân tích dữ liệu.
Đương nhiên nếu như bình thường Đường Cận Minh là sẽ không giám sát Hoắc Anh Tuấn, nhưng chiếc máy tính đó quá quan trọng đối với cậu, có quá nhiều dữ liệu và tập tin mật nên cậu phải mang nó theo mình cho dù cậu đi bất cứ đâu.
Và đèn đỏ nhấp nháy này có nghĩa là “Ai đó đang cố gắng sử dụng máy tính của bạn để đăng nhập vào mạng nội bộ của hacker”
Ngay lập tức Đường Cận Minh cảm thấy hoảng sợ, đứng dậy và chạy về phòng ngủ của mình, trái tim bé nhỏ của cậu đang đập loạn xạ.
Cậu ấy còn chưa sẵn sàng để Hoắc Anh Tuấn biết cậu ấy là Hacker A! Lúc trước cậu ấy đã dùng thân phận là hacker A của mình để làm cho Hoắc Anh Tuấn gặp rất nhiều rắc rối, và cậu cũng đã khiêu khích chú ấy bằng những lời lẽ thô lỗ, nếu bây giờ Hoắc Anh Tuấn biết cậu chính là hacker A, liệu chú ấy còn thích cậu hay không!
Nếu không may, tên tiểu đồ đệ Lộ Tuấn của cậu và thân phận hacker A của cậu bị vạch trần, chắc chắn sẽ bị hàng ngàn người lên án!
Ôi trời ơi, Đường Cận Minh vừa chạy vừa lo, cậu không muốn tiếp tục nói dối, nhưng mọi chuyện đã đến mức này, cậu phải chọn một thời điểm thích hợp và kể ra tất cả!
Cậu chạy đến cửa phòng, thở hồng hộc, lúc vừa tới, Đường Cận Minh đã nhìn thấy màn hình máy tính của mình đang lờ mờ phát ra một thứ ánh sáng đen kỳ lạ.
Chính là nó! Kiểu thiết kế web đen tuyền như thế này, chỉ có mạng nội bộ của hacker mới có! Hoắc Tư Yến đã đăng nhập chưa, đã nhìn thấy tên người dùng của mình chưa, đã nghĩ mình là một đứa trẻ dối trá rồi sao?
Trong lúc mọi cảm xúc đang lẫn lộn, Cẩn Minh vột hét lên một tiếng: “Bố ơi!”
Hoắc Anh Tuấn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của con trai, ngẩng đầu lên trước máy tính có chút nghỉ ngờ, đột nhiên hét lên một tiếng “Bố” lớn như vậy, khiến anh có chút khó hiểu.
Nhưng thứ cảm xúc lấn át sự khó hiểu đó là niềm vui khôn xiết.
Không biết tại sao Cận Minh đột nhiên muốn gọi bố, Hoắc Anh Tuấn vô cùng kinh ngạc, nhưng điều này ít nhất cũng chứng minh được cảnh tượng con trai anh nằm trong lòng và khóc lóc, than thở với anh không chỉ còn là giấc mơ.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn máy tính, ôm Cận Minh vào lòng: “Ơi, bố đây, có chuyện gì vậy con? Vội vàng tìm bố có chuyện gì vậy?”
Tiếng gọi “Bố” đầu tiên, Cận Minh đã không còn rào cản †âm lý nữa, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Hoắc Anh Tuấn, giả vờ tò mò hỏi: “Bố, bố đang làm gì vậy, sao lại lên trang web tối như vậy, sao chẳng thấy gì hết vậy?”
Đường Cận Minh nói như vậy, nhưng thật ra cậu đã nhìn trộm tên người dùng hiển thị ở góc trên bên phải của mạng nội bộ hacker, cậu thường không có thói quen đăng xuất … Không biết Hoắc Anh Tuấn có phát hiện ra hay không.
Hoắc Anh Tuấn cho rằng con trai cuối cùng cũng có hứng thú với mình, vì vậy hết sức nhiệt tình đưa cậu đến bàn máy tính, để Cân Minh ngồi ở trên đùi mình, từ phía sau ôm lấy cơ thể ấm áp nhỏ bé của cậu, chỉ vào tiêu đề của trang web ở trên: “Đây, đây là trang web được bố sử dụng để làm việc. Con trai, con có biết hacker là gì không? “
Đường Cận Minh ngồi xuống, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tên người dùng ở góc trên bên phải, chính là Hoắc Tư Đăng đã đăng nhập vào tài khoản của anh ấy, Cận Minh cảm thấy yên tâm, giả vờ ngây thơ không biết gì, hỏi một câu hỏi mà một đứa trẻ năm tuổi nên hỏi: “Hacker? Có vẻ như mẹ đã từng là hacker. Không phải mẹ là một người chơi máy tính rất giỏi sao?”
Hoắc Anh Tuấn cười nhẹ nhàng: “Nói như vậy cũng đúng…