Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

chương 559: nhu tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi miệng Lạc Nam chạm vào nơi mật thầm kín, lưỡi tách nhẹ lớp cỏ thơm thô ráp lần mò vào bên trong, Tô nhan toàn thân kịch chấn, ánh mắt mỹ miều trợn tròn dốc:

“Phu quân…chết thiếp, chàng muốn giết thiếp!”

Với một nữ nhân chưa từng trải nghiệm tư vị nam nữ như Tô Nhan, thì hành động của Lạc Nam tạo nên đại địa chấn trong lòng nàng, mỗi một cú va chạm ma sát nơi mật cũng khiến vô số dây thần kinh cảm xúc của nàng kéo căng đến cực điểm, quả thật là giết người không đền mạng.

Lạc Nam cảm giác được hương thơm tươi mát từ nụ hồng trinh trắng của Tô Nhan, chất mật ngọt ngào liên tục chảy róc rách vào trong miệng, hai bên co bớp dị thường, như ép lấy lưỡi hắn.

Hắn nhận ra thân thể nàng thật mẫn cảm, đặc biệt là khi hắn dùng miệng chăm sóc cô bé của nàng.

Càng nghĩ Lạc Nam càng hưng phấn, lưỡi thành thục và điêu luyện thi triển các loại động tác, đem Tô Nhan trêu đến linh hồn run rẩy, dòng suối giữa h,ai chân có dấu hiệu hóa thành biển lớn, thân thể vặn vẹo kịch liệt, làn da ửng hồng, ánh mắt mê ly, miệng rỉ những câu vô nghĩa:

“Ừm…thiếp sướng! chàng hôn nơi đó…”

“Phu quân… nhẹ một chút, thiếp sắp chết…”

Lạc Nam cười tà, bất chợt đánh lưỡi một đường thật mạnh dọc theo khe nằm dọc của nàng, sau đó dùng lưỡi đánh liên tục vào hạt le đỏ hồng cứng ngắt như pha lê đỏ kia…

“Á!”

Tô Nhan lúc này giật b,ắn người thét lên một tiếng, lòng đầy đặn phập phồng, ánh mắt tròn xeo đầy mụ mị, liên tục tiết thân…

Lạc Nam nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Tô Nhan đang hé mở, ánh mắt hắn lóe lên một tia thèm muốn, quay ngược cơ thể lại…đem cứng như sắt của mình đặt trước mặt Tô Nhan.

“Ưm…phu quân!”

Tô Nhan ngoan ngoãn ừm một tiếng, chủ động hé mở miệng nhỏ đem nuốt vào…nàng nhìn thấy Á Hy Thần dùng miệng chăm sóc hắn, đương nhiên nàng cũng có thể làm được.

“Bảo bối…ta sướng lắm!” Cảm nhận nằm gọn trong miệng thơm của Tô Nhan, sự ấm áp và ẩm ướt bao trùm lấy nó, lưỡi đinh hương còn chủ động quấn lấy , Lạc Nam sướng tê rỉ.

Không để Tô Nhan thiệt thòi, hắn tiếp tục vùi vào giữa chân nàng, tiếp tục chăm sóc tiểu ửng đỏ.

Một ngón tay thử nghiệm nhét vào, vô số mềm siết chặt lập tức bao phủ lấy nó, Tô Nhan ở bên trong rùn mình một cái, môi lưỡi càng ra sức hầu hạ đại .

Hai người nhiệt chăm sóc, phụ vụ lẫn nhau, như muốn bằng vào hành động chứng minh cảm của mình giành cho đối phương là to lớn đến mức nào.

Không biết qua bao lâu, khi tiếng dốc yêu kiều của Tô Nhan trong cổ họng truyền ra, khe của nàng bắt hồng đỏ lên sau đó nhẹ nhàng hé mở như mời gọi…

Mà Lạc Nam cũng dốc ồ ồ, ánh mắt dần dần đỏ lên…cự đại bành trướng trong miệng Tô Nhan đến cực hạn, khiến nàng hít cũng khó khăn, càng đừng nói đem nó ra vào một cách trơn trượt…

Hiển nhiên hai người đã động đến cực hạn rồi…

Lạc Nam rút lưỡi và ngón tay ra ngoài, rời khỏi cửa mình Tô Nhan.

Mà nàng cũng ăn ý đến cực điểm nhả ra cứng cáp, không quên hôn vào của nó một cái như khích lệ hành động sắp tới.

“Vợ ngoan, chúng ta yêu nhau nhé?” Lạc Nam bế Tô Nhan vào trong , cúi láp những vết đỏ tím gò bông đào của Tô Nhan, vừa vừa diệu dàng nói.

“Yêu thiếp đi phu quân, Tô Nhan luôn là của chàng mà!” Tô Nhan vươn bàn tay mềm mại vu,ốt ve gò má hắn, bên ngón áp út của nàng rõ ràng là một chiếc nhẫn cỏ đơn giản đến cực hạn, nhưng lại là bảo vật vô giá trong tim Tô Nhan.

Chính là chiếc nhẫn cỏ hắn dùng để cầu thân với nàng.

Lạc Nam vươn tay nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Tô Nhan, kéo nó về bên miệng trịnh trọng hôn lên, thỏa mãn nói:

“Có được nàng là hạnh phúc to lớn của đời ta!”

Tô Nhan nhoẻn miệng cười xinh đẹp, chọn lựa một tư thế thoải mái nằm gọn trong lòng hắn, nàng thủ thỉ nói:

“Thiếp muốn chàng vừa hôn thiếp vừa lấy đi lần của thiếp, ánh mắt chúng ta phải nhìn thẳng vào nhau!”

“Nàng thích là được!” Lạc Nam cười mỉm hôn lên trán Tô Nhan, hắn đặt nằng nằm ngửa xuống thảm cỏ, để hai bắp đùi mềm mại của nàng kẹp lấy hông hắn, điều chỉnh cự đại đến miệng u cốc chật chội kia của Tô Nhan, nhẹ nhàng ma sát.

Sau đó, trong ánh mắt chờ mong của Tô Nhan…hắn cúi hôn lấy môi nàng, lưỡi tận tiến ra càn quét.

Tô Nhan nhu nhuận phối hợp, chiếc lưỡi đinh hương mặc cho hắn quấn lấy, chiều chuộng quấn quít lưỡi nam nhân.

Ánh mắt hai người mở to chăm chú nhìn nhau, Lạc Nam có thể từ trong đôi mắt ngày thường thanh tịnh như mặt giếng của Tô Nhan nhìn thấy sự mong chờ và hạnh phục, xen lẫn vô tận ý như có thể hòa tan linh hồn hắn.

Tô Nhan chứng kiến trong đôi mắt tà dị một trắng một đen của nam nhân là cảm chân thành và một chút áy náy, sự áy náy của một nam nhân khi không thể đem yêu dành trọn cho một người nữ tử, mà phải chia sẽ với những nữ nhân khác.

“Vào đi chàng!” Tô Nhan lấy lưỡi hắn thật mạnh, trong lòng truyền âm, thứ to lớn nóng hổi kia không ngừng cọ quẹt bên ngoài nhục động, làm nhịp tim nàng bắt gia tốc, cũng có chút chờ mong.

Lạc Nam gật , bắt chen chút xâm nhập…

“Ưm…” Tô Nhan rỉ một tiếng, khấc kia đã tách ra hai mép môi dưới của nàng, một cơn đau nhè nhẹ dần xuất hiện.

Ánh mắt hai người vẫn chăm chú nhìn nhau, Lạc Nam cố gắng ôn nhu nhất có thể để bù đắp cho Tô Nhan, hắn không muốn nàng rơi vào hoàn cảnh của Hy Thần, nơi đó bị làm cho sắp rách ra vậy.

Ọt…

Âm thanh nhớp nháp truyền lên, xâm nhập càng sâu hơn một chút! khấc đã chạm đến tấm màn mỏng manh kia, khiến Lạc Nam tạm thời dừng bước.

Hai người chăm chú ôm chặt nhau, Lạc Nam hôn Tô Nhan nồng nhiệt hơn, hy vọng đánh lạc hướng chú ý của nàng.

Chỉ là Tô Nhan không đồng ý, nàng muốn cảm nhận được tư vị khi trở thành phụ nữ của hắn, nhu hoàn truyền âm:

“Vào đi phu quân! Vào thật chậm! Thiếp muốn cảm nhận được chàng phá trinh thiếp, thiếp muốn cảm nhận được từng tấc da chàng, biến thiếp thành nữ nhân của chàng đi! vĩnh viễn!”

Trong lòng Lạc Nam rung mạnh, một yêu mãnh liệt dâng trào khiến linh hồn hắn thăng hoa dù chưa hoàn toàn phóng thích vọng, cảm của nàng đã chạm đến tận cùng cảm xúc của hắn…

Hắn nghe lời Tô Nhan, không dùng sức đâm mạnh để nhanh chóng xuyên thấu như những nữ nhân khác của mình, trái lại dùng đâm từ từ…từ từ, thật chậm rãi.

Roẹt…

Tô Nhan mày liễu nhíu chặt, đau đớn ùa về tâm trí, hắn tiến quân chậm rãi khiến nàng cảm giác rõ rệt kia đã vào đến đâu trong người nàng, thậm chí cảm giác lớp màn mỏng manh ấy đang bị nông vào…

Nàng hiểu rõ, mình sắp hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.

Ót…

đẩy mạnh xuyên phá màn trinh, lực đạo vẫn còn thuận thế mà tiến, hoàn toàn đâm vào lúc cán, chạm đến tận cùng hoa tâm của Tô Nhan, máu đào xuất hiện, ướt đẫm vị trí hai người dung hợp.

“Hừ…”

Hai âm thanh hừ nhẹ vang lên, Lạc Nam là hừ vì thoải mái khi được tiểu của Tô Nhan chặt chẽ bao phủ, thoải mái khi được cảm nhận xúc cảm mỹ diệu của thân thể Bách Hoa Tiên Tử, và thõa mản khi được lấy đi lần của nàng.

Còn Tô Nhan là hừ lên vì đau đớn, nhưng xen lẫn đau đớn ấy là mãn nguyện va hạnh phúc vô tận…

Ánh mắt hai người từ đến cuối quá trình xâm nhập đều say đắm nhìn nhau, hiểu rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cảm dâng trào hôn nhau càng thêm cháy bỏng.

Lạc Nam đặt nằm gọn trong u cốc của Tô Nhan, mặc kệ sự co giật kháng nghị đòi quyền chuyển động của nó.

Hai người tác môi, Tô Nhan yêu kiều nỉ non: “Từ lần đeo vào nhẫn cỏ của chàng, thiếp chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi!”

“Bảo bối! phu quân yêu nàng!” Lạc Nam cọ mũi mình vào mũi Tô Nhan, thâm nói.

“Thiếp cũng yêu chàng! Yêu hơn cả sinh mạng thiếp!” Tô Nhan nghe thấy nam nhân buông lời đường mật, trái tim như bị hòa tan.

Trong giây phút này, hai người đều nguyện ý vì đối phương mà từ bỏ tính mạng.

“Nàng chật lắm, phu quân sướng chết!” Lạc Nam khen ngợi nói, giật giật liên hồi trong người Tô Nhan.

“Nhấp đi chàng, tận hưởng dụng thê tử của chàng, đừng thương tiếc thiếp!” Tô Nhan rỉ, nàng vẫn còn đau…nhưng chỉ cần thỏa mãn được hắn thì có xá gì?

Lạc Nam không động, hắn chỉ cúi như đứa trẻ bộ thơm ngào ngạt của Tô Nhan, vẫn án binh bất động.

Tô Nhan trong lòng cảm động, bàn tay xoa hắn như đứa trẻ, ưởn lên một chút để nam nhân của mình dễ dàng thưởng thức.

Không biết qua bao lâu, Tô Nhan dốc yêu kiều nói:

“Động đi phu quân, thiếp hết đau rồi…trái lại có chút ngứa!”

Bên trong cô bé của nàng đang co bớp liên tục, như đòi hỏi một thứ gì đó ma sát mạnh mẽ hơn.

Lạc Nam kinh nghiệm trường lão luyện, hắn nhận ra cơ thể Tô Nhan đã thật sự hết đau, trái lại lên cơn động rồi.

Vùng hông nhẹ nhàng chuyển động, hắn bắt nhấp từng nhịp chậm rãi…

“Ưm…ưm…thiếp thích!” Tô Nhan cũng không rụt rè, mở miệng rỉ bằng những cảm xúc chân thật nhất.

Nàng suy nghĩ rất đơn giản, ở trước mặt nam nhân của mình không cần thiết phải xấu hổ, trái lại hai người đã như một thể, có thể tận biểu hiện muốn với đối phương.

Lạc Nam thấy nàng có vẻ thích mình ôn nhu, vì thế chỉ ra vào đều đặn, bất quá mỗi một cú nhấp đều hết sức chất lượng, hắn rút ra đến gần chín thành , sau đó nhẹ nhàng đâm vào đến khi lút cán, lại tiếp tục rút ra gần chín thành.

Da nhạy cảm ma sát, cảm ngày một tăng lên, Tô Nhan bắt cảm thấy nhẹ nhàng là chưa đủ, chủ động lắc lư vòng eo, nhìn hắn rỉ:

“Mạnh hơn một chút đi chàng!”

Lạc Nam nghe vậy dần dần gia tăng tốc độ, cũng thay đổi cách nhấp vào cơ thể nàng, chuyển thành chín cạn một sâu, liên tục không ngừng nghĩ cày cấy, đem hai mép môi của Tô Nhan mở ra khép vào, cỏ thơm ướt đẫm.

“Ưm…thiếp sướng, thiếp sướng quá phu quân ơi, chẳng trách Đại Tỷ, Nhị Tỷ các nàng thích được chàng sủng ái như vậy!”

Tô Nhan hừ hừ nói, nghĩ đến Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh được phu quân sủng hạnh trước nàng thời gian quá dài, lần tiên cảm thấy ghen tị.

Lạc Nam dở khóc dở cười, cắn yêu một cái lên nhủ hồng của nàng, dịu giọng nói:

“Nàng thích thì sau này phu quân mỗi ngày đều cho ăn no!”

Tô Nhan liếc xéo hắn, bộ dáng tiên tử trong trẻo biến mất sạch, chỉ còn cảm xúc của một nữ tử đang yêu:

“Thiếp muốn cùng các tỷ muội hầu hạ chàng!”

Lạc Nam nghĩ đến viễn cảnh Bách Hoa Tiên Tử gia nhập hàng ngũ chúng nữ chổng mông chờ hắn sủng ái, hưng phấn trong lòng đại tăng, dùng lực nhấp mạnh…

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Âm thanh ma sát vang lên dữ dội, đập vào vang vọng không gian, Tô Nhan như con thuyền nhỏ dập dềnh sóng lớn, mặc cho bão táp liên miên bất tuyệt đánh vào cơ thể nàng.

“Hức…phu quân…phu quân! Tiểu Nam…Tiểu Nam của thiếp!”

Nàng sướng đến mức khóc lên, không còn biết gì khác ngoài hô hào tên hắn, bầu lắc lư lên xuống dữ dội theo từng nhịp nắc.

Lạc Nam dục hỏa vẫn luôn áp chế lúc này dâng trào, hắn cảm thấy tư thế truyền thống không đủ, vội vàng lật Tô Nhan nằm nghiêng một bên, hắn nằm ở phía sau ôm lấy eo nàng, từ phía sau vào nhục động, đem một chân Tô Nhan nâng lên cao, kịch liệt xâm nhập…

“Hừ hừ hừ…”

Tô Nhan rỉ yêu kiều, ngoảnh lại cùng hắn nút lưỡi, bàn tay nam nhân một nhấc lấy chân nàng, một đảo quanh liên tục giữa eo và , các điểm nhạy cảm liên tục bị tập kích khiến nàng thích mê.

Nhấp thêm vài trăm cái ở tư thế nằm nghiêng.

Mắt thấy bên trong tiểu của Tô Nhan co bóp dữ dội, Lạc Nam vội vàng xoay chuyển tư thế khác, đem nàng lật úp sấp xuống.

Tô Nhan hiểu ý nam nhân, vểnh mông tròn lẳn lên cao, để lộ hai cái lỗ ướt đẩm.

Bóp…

Hắn đét vào mông nàng một cái nghịch ngợm, đem Tô Nhan làm theo kiểu chó, từ phía sau đâm lúc cán vào nhục của nàng.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Ở tư thế này, Lạc Nam có thể chứng kiến rõ nét hai cái lỗ của Tô Nhan vận động mỗi khi mình xâm nhập, hắn nắm lấy hai tay nàng kéo ngược về phía sau, vùng hông điên cuồng xâm chiếm.

“Sướng…sướng…sướng chết thiếp…chết thiếp!” Tô Nhan óc hoàn toàn mụ mị trước các thủ đoạn của nam nhân, rỉ trong tận cùng của cảm.

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam muốn làm thê tử theo đủ tư thế để phục vụ nàng, thế là hắn bế phốc Tô Nhan đứng dậy, để nàng kẹp đùi vào người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, từ phía dưới đâm thẳng lên , thúc nàng trong tư thế đứng.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Ở tư thế này, miệng hai người cùng lúc nằm sát bên nhau, tận trao cho nhau từng hơi nóng hổi, được ra vào một cách hoang dã nhất, từ dưới đâm lên, đem hai nhục động chật hẹp như muốn xé tan.

Tô Nhan đã hoàn toàn không biết trời trăng mây nước là gì, trong lòng sinh ra cảm giác bị chinh phục chưa từng có, nam nhân của nàng muốn chơi nàng như thế nào nàng đều nguyện ý.

Thúc Tô Nhan trong tư thế đứng một lúc lâu, Lạc Nam thấy nàng có vẻ hơi mỏi, ánh mắt hắn nhìn chăm chú Bất Tử Thụ đang ở trước mặt, khóe miệng nhếc lên.

Mang Tô Nhan đến cạnh Bất Tử Thụ, đè nàng tựa lưng sát vào thân cây, bành ra hai chân ngọc ngà để lộ cái lỗ đang hé mở, hắn ở phía trước tiếp tục đâm tới.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

“Phu quân…chết thiếp thật rồi, thiếp bị chàng làm cho sướng chết!” Tô Nhan cảm nhận được khí tức của Bất Tử Thụ khiến nàng tỉnh táo lại đôi chút, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.

Lạc Nam cười xấu xa tiếp tục xâm nhập, bá đạo nhấp mạnh lên tục, mở miệng hỏi:

“Ai đang chơi Nhan nhi?”

Tô Nhan trái tim run lên, ngoan ngoãn đáp: “Là phu quân của thiếp, là Tiểu Nam của thiếp chơi thiếp!”

“Có thích không?” Lạc Nam cười mỉm.

“Thích…thiếp thích!” Tô Nhan trái tim thuần phục, nhục động co bóp dữ dội.

“Muốn ra đúng không?” Lạc Nam ngắt lấy núm của nàng, bất chợt tinh nghịch giảm đi nhịp nhấp, không tiếp tục làm mạnh.

“Hức…phu quân, thiếp ngứa!” Tô Nhan đang sướng như tiên đột nhiên cảm giảm nhẹ, nhất thời nũng nịu kháng nghị hắn.

Lạc Nam cười ha ha, đem nàng một lần nữa xoay chuyển tư thế…

Hắn đặt Tô Nhan đứng xuống quay lưng về phía hắn, chân dài dang rộng chu mông về phía sau, hai tay của nàng chống lên thân Bất Tử Thụ.

Ở tư thế đứng này, Lạc Nam lại tiếp tục từ phía sau điên cuồng nhấp mạnh, không chút nhẹ nhàng nào…

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Tô Nhan trước đó đã có vài lần dấu hiệu cao triều bất quá bị Lạc Nam kiềm hãm, lúc này hắn xâm nhập toàn lực không chút giữ lại từ phía sau.

Sau vài trăm cú nhấp mạnh mẽ, mông Tô Nhan bị hắn va đập liên tục, hai chân nàng như muốn nhũn ra, một cơn cảm bao phủ hoàn toàn não, tiểu co bớp điên cuồng, dòng nước ấm từ trong âm động b,ắn mạnh mà ra.

“Á, Thiếp ra rồi…sướng chết thiếp, phu quân của thiếp quá giỏi!”

Tô Nhan cao vút ngâm nga, toàn thân muốn ngã quỵ.

Lạc Nam vội vàng đỡ lấy nàng, thúc thêm vài cái cuối cùng, sau đó thả lỏng toàn thân, giật mạnh b,ắn ra vô số sinh linh nóng rực màu trắng đục, lắp đầy cơ thể Tô Nhan.

Hồng hộc hồng hộc…

Hắn ôm lấy giai nhân đã tràn ngập thỏa mản nằm trong mình, tiến đến bên cạnh Á Hy Thần vẫn đang mềm yếu nằm ở nơi đó nhưng tò mò nhìn hai người làm từ đến cuối.

“Thế nào bảo bối? muốn phu quân không?” Lạc Nam nằm giữa hai nữ, đem hai nàng ôm trọn vào , vu,ốt ve từng tấc da hồng hào, quay sang Á Hy Thần cười hỏi.

“Hứ, chàng là trâu sao?!” Á Hy Thần trợn trắng mắt, quả nhiên nhìn thấy cự long của hắn rời khỏi cơ thể Tô Nhan vẫn đang hiên ngang ngẩng .

“Bảo bối, lần này phu quân chiếm đoạt nàng, xem như phá vỡ tắc Tinh Linh Đảo rồi hả?” Lạc Nam vu,ốt ve sửa của Á Hy Thần, có chút tự trách hỏi.

tắc của Tinh Linh Đảo là khi nữ tử sinh ra quan hệ với nam nhân khác, sẽ không còn là tộc nhân của Tinh Linh Nữ Quốc…

“Hừ, chàng còn biết? Ngay cả Liên Nga cũng thu rồi bây giờ đến thiếp?” Á Hy Thần bóp lấy hắn.

“Ta và Liên Nga mặc dù có cảm, nhưng vẫn chưa chính thức hòa hợp một thể như chúng ta!” Lạc Nam thành thật đáp, lần trước Nguyệt Kỳ dùng dâm dược muốn hắn đoạt lấy Liên Nga, nhưng hắn vẫn áp chế được.

Á Hy Thần nghe vậy trong lòng có chút thỏa mãn, xem ra mình vẫn là Tinh Linh tiên của hắn, nghĩ đến đây nàng thủ thỉ nói:

“Không biết chàng dụ dỗ Á Nhi như thế nào, để tiểu nha liên tục ở bên tai thiếp nhắc đến chàng, không muốn nghĩ cũng không được!”

Lạc Nam bật cười: “Xem ra là Á Nhi giúp ta tán đỗ Nữ Vương cao cao tại thượng đúng không?”

“Chứ còn gì nữa?” Á Hy Thần phong vạn chủng hừ nói.

Lạc Nam mỉm cười, bàn tay tìm xuống giữa chân Á Hy Thần, vu,ốt ve tiểu trơn nhẵn đặc biệt của nàng, nữ nhân của hắn có Tô Mị cũng không có lông tại nơi này.

“Còn đau không?” Hắn thương tiếc hỏi.

“Đau!” Á Hy Thần gật , nam nhân này xâm chiếm nàng quá thô bạo…đến giờ vẫn còn rỉ máu dù không có màn trinh.

Lạc Nam đau lòng nói: “Ăn lá cây Bất Tử Thụ nhé?”

Á Hy Thần lại lắc , nhoẻn miệng cười nói: “Đây là lần của chúng ta, thiếp muốn nhớ mãi cảm giác đau đớn nhưng tràn ngập hạnh phúc này!”

“Để phu quân bồi thường cho nàng!” Lạc Nam nói một câu, bất chợt buông ra hai nữ, nhẹ nhàng trườn người xuống đem chân của hai nàng tách ra.

Hắn áp miệng vào nụ hoa sưng đỏ của Á Hy Thần, tận láp, mà bên kia cũng dùng ngón tay dịu dàng vu,ốt ve nụ hoa của Tô Nhan.

Nhìn thấy nam nhân đường đường là Bá Chủ Tu Chân Giới như hắn lúc này lại hạ thấp người chiều chuộng láp bộ phận đã từng sinh con của mình, Á Hy Thần toàn thân rung mạnh, cảm động tận hưởng, trong lòng nỉ non:

“Phu quân, chàng đối với thiếp tốt như vậy…Hy Thần dù có đem toàn bộ nữ nhân Tinh Linh Đảo cho chàng làm thị thiếp thì đã làm sao?”

Chúc mọi người ngủ ngon :D

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio