Lê Ngọc Mỹ nghe được những lời này, đáy mắt quét qua nỗi cay cú.
Cô tuyệt đối không cho phép Quân Nhật Đình có bất kì cơ hội xoay chuyển tình thế nào.
"Bản chất của công ty này là gì vậy, ý tôi là hướng kinh doanh chính ấy, anh có thông tin cụ thể không?"
Cô lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Dự Khanh, hàm ý vô cùng rõ ràng, nếu như có thể, thứ cô ta muốn chính là thâu tóm công ty của đối thủ cạnh tranh.
Nhưng cô ta không biết rằng những gì bản thân mình muốn lại chính là những điều mà Thẩm Dự Khanh đang nghĩ.
"Dự án chính của công ty không tồi, nếu chúng ta tiếp quản lại nó, có khả năng là sẽ vô cùng thành công."
Thẩm Dự Khanh nói ngắn gọn về công việc kinh doanh chính của công ty đó, Lê Ngọc Mỹ gật đầu trầm ngâm.
"Vì thế, chúng ta phải giành bằng được công ty này."
Cô nói chắc nịch.
Thẩm Dự Khanh gật đồng tán đồng.
Hai người bọn họ còn bàn bạc với nhau vài thứ liên quan đến công việc, Thẩm Dự Khanh đột nhiên chuyển đề tài, lên tiếng mời: "Cũng không còn sớm nữa, bây giờ cũng đến giờ cơm trưa rồi.
Ngọc Mỹ, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé?"
Nét mặt Lê Ngọc Mỹ liền thay đổi, chỉ lãnh đạm nói:" Thôi, công ty còn có việc phải xử lí, chúng ta hẹn hôm khác đi."
Vừa nói xong cô đã vùi đầu ngay vào công việc.
Thẩm Dự Khanh hơi nhíu mắt, trong mắt chợt hiện ra một tia mờ mịt.
Tất nhiên anh ta biết lí do tại sao Lê Ngọc Mỹ từ chối mình, tuy rằng trong thâm tâm có chút không vui, nhưng nghĩ đến ngày tháng cả hai có thể ở cùng nhau không dài, cố gượng ép như vậy cũng không có lợi cho bản thân.
"Được rồi, vậy chúng ta hẹn nhau lần tới vậy."
Anh ta cười cười, quay lưng bước đi.
Đợi anh ta đi khỏi, Lê Ngọc Mỹ trước giờ vẫn luôn tỏ ra bận rộn, lúc này mới chịu bỏ giấy tờ xuống, hướng mắt nhìn ra cửa.
Cô mím chặt môi mỏng, sao có thể không nhận ra được Thẩn Dự Khanh đang từng bước áp sát đến cô chứ?
Nhưng cuộc hôn nhân với nhà họ Thẩm chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời mà thôi.
Nghĩ đến đó, cô cố đè nén tâm tư khó chịu này, rồi trở lại làm việc.
Hai ngày tiếp theo, không biết có phải là do Quân Nhật Đình chuyển sự chú ý đến công ty kia hay không, mà nhà họ Lê và nhà họ Thẩm cũng thay đổi vị trí.
Trái lại, điều đó càng khiến thủ đô yên bình hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Chỉ có điều, bên này thì yên ổn rồi, nhưng Thánh Đức Ba thì hẳn phải náo nhiệt lắm đây.
Vốn dĩ sau khi công ty này đưa ra phát ngôn, luôn có rất nhiều người trông ngóng.
Tất nhiên, cũng có người cam đảm dám xuống biển thử nước.
Chỉ trong vài ngày, cổ phiếu của công ty này đã tăng từ , nghìn VND lên đến hơn nghìn VND một cổ phiếu và đang có xu hướng tăng lên nữa.
Tình hình biến động giá cổ phiếu trên thị trường như thế chẻ tre, thu hút sự quan tâm đặc biệt của công chúng.
Nhiều nhà đầu tư cũng ồ ạt chạy theo, muốn kiếm chát chút lợi nhuận từ khoản chênh lệch.
Quân Nhật Đình nhắm chuẩn thời cơ, cũng bắt đầu mua lại bằng cách huy động vốn.
Lê Ngọc Mỹ với Thẩm Dự Khanh nhận được tin báo, không ngần ngại sát nhập vốn huy động được từ hai gia đình rồi tiến hành thu mua.
Nổ ra một chiến trường không khói thuốc súng ngay trên thị trường chứng khoán.
Ý đồ của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn đè bẹp Quân Nhật Đình trong trên đấu trường chứng khoán này.
Chỉ cần Quân Nhật Đình tăng thêm vốn đầu tư, bọn họ cũng sẽ tiếp tới cùng, cho dù có phải khống giá, cũng sẽ biến giá một cổ phiếu thành giá cao ngất trời.
() một hình thức cố ý tăng giá ngất ngưỡng được xem là lừa đảo trên thị trường chứng khoán.
Có thể nói, động thái này quả thực nằm ngoài dự đoán của Quân Nhật Đình.
Nhưng lại khiến những người khác ở tập đoàn Quân Thị vô cùng kinh hãi.
Dù gì xưa nay không có công ty nào dám lộng quyền trước mặt bọn họ.
Bây giờ lại bị hai công ty kia chèn ép như thế, ban lãnh đạo của công ty cũng hứng chịu đủ mọi áp lực, cuống cuồng lo lắng đến mức đòi họp Hội đồng quản trị.
"Tổng giám đốc Quân, tôi thấy công ty Thánh Đức Ba này coi như xong rồi, hút vốn quá nhiều, sợ rằng có kẻ khác đứng sau giở trò thao túng.
Mặc dù sẽ không làm cho Quân Thị gặp sóng gió, nhưng tổn thất cũng không hề nhỏ đâu.
Điều này có ảnh hướng rất lớn đến chúng ta ở bên ngoài."
"Đúng đấy, hiện giờ chúng ta đang chống lại nhà họ Lê, bên ngoài cũng có rất nhiều tin đồn.
Nếu như có tin đồn thất thiệt vào lúc này, nhà họ Lê hoạt động trở lại, thì thị trường chứng khoán ổn định của tập đoàn Quân Thị sẽ lại hỗn loạn."
"Không sai, trước mắt chúng ta nên điều chỉnh thấp xuống mới phải."
Mấy người trong ban lãnh đạo một bên thì muốn dàn xếp ổn thỏa, một bên thì tấn công không trực diện, Quân Nhật Đình nghe đến sa sầm mặt mũi, mày nhíu chặt.
"Tôi hiểu ý của các vị là không muốn để cho lợi ích công ty bị tổn thất."
Anh trầm giọng, ra hiệu cho ban lãnh đạo công ty nghe anh giải bày.
Nghe thấy vậy, cả phòng họp lần lượt nhìn sang, gật đầu:" Đúng vậy, chúng ta đầu tư đều vì mục đích kiếm tiền."
Quân Nhật Đình khẽ cười:" Đúng, đây cũng là ý của tôi, cho nên các vị yên tâm, tôi tự có kế hoạch của mình, tuyệt đối không để các vị có bất kì tổn thất nào."
Anh nói đến lời sau cùng, trên mặt cực kì nghiêm túc, làm cho ban lãnh đạo chỉ biết đưa mắt nhìn nhau rồi rỉ tai thì thầm.
"Tổng giám đốc Quân, xem ra anh vẫn muốn chống đối lại nhà họ Lê?"
"Bây giờ ông mới phản ứng lại à?"
"Dù cho bọn họ có ân oán gì với nhau đi nữa, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của tôi là được rồi, chuyện khác tôi không quan tâm."
"Trời ạ, ông nói vậy nghe sao được, như vậy làm sao có thể không ảnh hưởng đến lợi ích chứ? Nếu như trận chiến tài chính này chúng ta thua, lợi nhuận cuối năm không phải sẽ giảm còn một nửa sao?"
Quân Nhật Đình nghe bọn họ bàn luận, sắc mặt lại trầm xuống.
"Nói tới nói lui, các vị vẫn không chịu tin tôi."
Anh cất giọng lãnh đạm, khiến toàn thể ban lãnh đạo ngượng ngùng ngậm miệng.
Quân Nhật Đình đảo mắt nhìn quanh, giọng trầm trầm: “Đương nhiên việc các vị không tin tôi, tôi có thể hiểu được, dù sao cũng là việc liên quan đến lợi ích của bản thân.
Nhưng tôi hi vọng các vị vẫn chưa quên những lần đầu tư trước đây của tôi."
Lời vừa dứt, cả phòng họp đều ngấm ngầm hiểu rõ ý tứ trong câu nói kia.
Không đợi bọn họ phát biểu ý kiến, Quân Nhật Đình liền cắt ngang: “Trước đây, tôi chưa từng thất bại trong bất kì cuộc đầu tư nào dù chỉ một lần, lần này cũng tuyệt đối không."
Ban lãnh đạo không còn gì để nói, chỉ có thể lầm bầm oán thán mấy câu, nhưng Quân Nhật Đình căn bản là không thèm để ý đến.
Bởi vì anh biết, hội đồng quản trị sẽ không còn can thiệp vào việc ra quyết định của anh nữa.
Tan họp, anh liền tiến hành kế hoạch như đã tính toán từ trước.
Liên tiếp mấy ngày nay, anh bận đến mức chân không chạm đất, thậm chí còn không có thời gian để về nhà, phải ngủ vùi ở văn phòng.
Mà những lời đồn đại ở bên ngoài cũng vẫn chưa chịu dừng lại.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cô không giúp được gì cho anh, nên chỉ muốn chăm sóc anh thật tốt.
Tối nay, lại nghe nói anh không về nhà, cô tự mình làm vài món rồi gói lại mang đến công ty.
Buổi tối ở tập đoàn Quân Thị vô cùng yên ắng.
Bởi vì Hứa Thanh Khê là nhân viên của tập đoàn Quân Thị nên có thể tự do ra vào tòa nhà công ty.
"Mợ chủ."
Hà Văn Tuấn mới từ phòng Tổng giám đốc bước ra, nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi từ phía đối diện, trên mặt anh lộ ra chút kinh ngạc.
"Văn Tuấn, Nhật Đình có ở văn phòng không?"
Hứa Thanh Khê gật đầu hỏi.
Hà Văn Tuấn nghe xong liền nhìn Hứa Thanh Khê, thấy hộp thức ăn trên tay cô, liền biết Hứa Thanh Khê đang mang đồ ăn đến cho ông chủ của mình.
"Tổng giám đốc đang ở trong đó, mợ chủ cứ đi thẳng vào trong là được."
Hứa Thanh Khê gật đầu, đưa mấy món đồ ăn nhẹ khác cho Hà Văn Tuấn rồi bước vào bên trong.
Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động, cứ nghĩ là Hà Văn Tuấn quay lại.
"Còn chuyện gì sao?"
Anh hỏi mà không hề ngẩng đầu lên.
Hứa Thanh Khê nhướng mày, biết rằng anh đang nghĩ mình là Hà Văn Tuấn, cô cẩn thận đi về phía bàn làm việc.
Thấy có người đặt hộp thức ăn xuống bàn.
Quân Nhật Đình nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hứa Thanh Khê.
"Tổng giám đốc Đình, đồ ăn của anh đến rồi, phiền anh kí nhận giúp tôi."
Lời trêu chọc nghịch ngợm của cô khiến gương mặt đang căng như dây đàn của Quân Nhật Đình lập tức giãn ra..