Tập đoàn nhà họ Quân, Quân Nhật Đình bận rộn cả đêm, mệt mỏi xoa xoa lông mày.
Trong hai ngày qua, anh giống như đều ăn ở tại công ty.
Tôi không biết nước bên kia đang có chuyện gì mà tin tức về việc anh trở về Hoa hạ đã bị mọi người biết.
Sau đó một đống các hạng mục lớn nhỏ tập hợp lại đem đến trước mặt anh.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể giám sát từ xa và chỉ đạo nhóm dự án ở đó xử lý công việc.
“Tình hình của mợ cả thế nào rồi?”
Anh nghĩ đến Hứa Thanh Khê còn đang trong bệnh viện, quan tâm hỏi.
“À.
Hôm qua mợ cả đã xuất viện rồi.”
Hà Văn Tuấn sửng sốt một chút rồi kể lại tình hình của Hứa Thanh Khê cho anh nghe.
Quân Nhật Đình cau mày: “Cô ấy đã xuất viện rồi hả? Tại sao ngày hôm qua anh không thông báo cho tôi?”
Thái độ khiển trách quá mức rõ ràng làm Hà Văn Tuấn cảm thấy thật uất ức quá đi mà.
“Lúc đó tôi đang đang bận bịu xử lý công việc nên lỡ quên mất.”
Anh lầm bầm giải thích xong Quân Nhật Đình cũng biết không thể trách Hà Văn Tuấn được.
Xét cho cùng, tình hình của hai ngày trước cũng làm bọn họ một phút cũng không thể nghĩ tới chuyện khác được.
“Được rồi, tôi sẽ cho anh nghỉ một ngày.
Anh về nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Giám đốc Đình lạnh giọng nói, anh nắm lấy chìa khóa trên bàn rồi bước ra ngoài.
Tranh thủ lúc mọi việc ở tập đoàn đã xử lý xong, anh cũng nên giải quyết vấn đề giữa anh với Hứa Thanh Tuệ.
Chỉ là khi anh lái xe về, không nghĩ tới là chụp hụt thời điểm vì Hứa Thanh Khê không có ở nhà.
“Mợ cả đâu?”
Anh gọi quản gia hỏi.
“Mợ cả nói cô ấy ra ngoài đi chơi với bạn để thư giãn.”
Người quản gia ngập ngừng trả lời, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Quân Nhật Đình âm trầm cúi xuống.
Bởi vì chuyện lần trước, ông đoán rằng cậu chủ nhà mình sẽ rất không vui nếu mợ cả đi chơi cùng bạn bè.
Nhưng ông ấy cũng không thể ngăn mợ cả lại.
Phạm Kiều An thấy Hứa Thanh Khê khóc, cả người liền hoảng hốt.
Cô luống cuống rút khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Thanh Khê, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hứa Thanh Khê lắc đầu, cô không thể nói với ai về chuyện này.
Cũng bởi cái bộ dạng này, Phạm An Kiều gấp muốn chết mà không biết mà không biết làm sao chỉ có thể như người mù tự suy đoán.
“Thanh Khê, có phải có ai đó đang bắt nạt cậu không? Nói cho tớ biết ai làm cậu khó chịu, tớ nhất định đánh hắn ta thay cậu xả giận!”
Hứa Thanh Khê thấy cô ấy lo lắng như vậy, trong lòng cảm động không thôi.
“Không ai bắt nạt tớ cả nhưng dạo gần đây tớ phải kìm nén nhiều việc nên nghĩ hôm nay xả ra một chút.”
Phạm Kiều An không tin Hứa Thanh Khê lắm, cô ấy có thể nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang dùng rượu để xoa dịu nỗi buồn.
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi lấy cớ đi vệ sinh một chút rồi gọi cho Trần Hoài Tâm.
“Hoài Tâm, tâm trạng Thanh Khê không tốt, đang uống rượu với tôi ở quán bar , anh có thời gian không qua nhìn cô ấy một chút, tôi thấy hình như cô ấy đang có chuyện gì rất đau lòng.”
“Tôi biết rồi.
Tôi sẽ đến ngay lập tức.
Trần Hoài Tâm vừa dứt lời đã cúp máy ngay.
Phạm Kiều An cất điện thoại và quay trở lại gian phòng của họ.
“Kiều An, mau lên, đến uống rượu với tớ.”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy cô ấy quay lại liền ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên mời rượu.
Phạm Kiều An nhìn thấy vậy thầm thở dài rồi tiến lên cầm ly rượu.
May mắn thay là Hứa Thanh Khê cũng không chăm chăm uống rượu giải sầu mãi.
Hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau.
Phạm Kiều An thấy Hứa Thanh Khê khóc, cả người liền hoảng hốt.
Cô luống cuống rút khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Thanh Khê, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hứa Thanh Khê lắc đầu, cô không thể nói với ai về chuyện này.
Cũng bởi cái bộ dạng này, Phạm An Kiều gấp muốn chết mà không biết mà không biết làm sao chỉ có thể như người mù tự suy đoán.
“Thanh Khê, có phải có ai đó đang bắt nạt cậu không? Nói cho tớ biết ai làm cậu khó chịu, tớ nhất định đánh hắn ta thay cậu xả giận!”
Hứa Thanh Khê thấy cô ấy lo lắng như vậy, trong lòng cảm động không thôi.
“Không ai bắt nạt tớ cả nhưng dạo gần đây tớ phải kìm nén nhiều việc nên nghĩ hôm nay xả ra một chút.”
Phạm Kiều An không tin Hứa Thanh Khê lắm, cô ấy có thể nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang dùng rượu để xoa dịu nỗi buồn.
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi lấy cớ đi vệ sinh một chút rồi gọi cho Trần Hoài Tâm.
“Hoài Tâm, tâm trạng Thanh Khê không tốt, đang uống rượu với tôi ở quán bar , anh có thời gian không qua nhìn cô ấy một chút, tôi thấy hình như cô ấy đang có chuyện gì rất đau lòng.”
“Tôi biết rồi.
Tôi sẽ đến ngay lập tức.
.
ngôn tình hoàn
Trần Hoài Tâm vừa dứt lời đã cúp máy ngay.
Phạm Kiều An cất điện thoại và quay trở lại gian phòng của họ.
“Kiều An, mau lên, đến uống rượu với tớ.”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy cô ấy quay lại liền ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên mời rượu.
Phạm Kiều An nhìn thấy vậy thầm thở dài rồi tiến lên cầm ly rượu.
May mắn thay là Hứa Thanh Khê cũng không chăm chăm uống rượu giải sầu mãi.
Hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau.
Một lúc sau, Trần Hoài Tâm đã chạy đến.
“Thanh Khê.”
Trần Hoài Tâm nhìn Hứa Thanh Khê đang say rượu, anh nhíu chặt mày nói.
“Hả, Hoài Tâm, sao anh lại ở đây?”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh, ngạc nhiên hỏi.
Sau đó, thay vì đợi Trần Hoài Tâm trả lời, cô đã mời: “Anh đã đến đây rồi thì tới đây uống cùng nhau nào.”
Trần Hoài Tâm không có đáp lại cô mà là nhìn Phạm Kiều An.
Phạm Kiều An bất lực lắc đầu, sau đó bước đến bên cạnh anh nói nhỏ: “Cô ấy đang có tâm trạng không tốt, nhưng là vì chuyện gì, cô ấy luôn miễn cưỡng không muốn nói với tôi.”
Nghe xong Trần Hoài Tâm khẽ cau mày, ánh mắt anh quay lại nhìn Hứa Thanh Khê lần nữa, nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm mi của cô ấy, cũng không biết anh đang nghĩ gì trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau khổ.
“Ra là vậy.”
Vừa nói, anh vừa đi về phía Hứa Thanh Khê.
“Hoài Tâm, mau uống rượu đi.”
Hứa Thanh Khê nhìn Trần Hoài Tâm đi tới, lắc lắc cái ly rượu.
Trần Hoài Tâm cũng không từ chối ngồi xuống uống rượu với cô.
Ngay từ đầu anh cũng không cố gắng hỏi thăm chuyện gì chỉ nói vài chuyện phiếm để Hứa Thanh Khê từ từ thả lỏng tâm trạng.
Ba người họ nói rất nhiều chuyện, từ hiện tại đến quá khứ còn nói đến tương lai, nụ cười trên mặt Hứa Thanh Khê cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng đúng lúc này, Phạm Kiều An có việc phải về sớm.
“Hoài Tâm, tôi phải về trước, Thanh Khê đành phải nhờ anh chăm sóc cho cô ấy thật tốt rồi.
Tối nay anh nhất định phải đưa cô ấy về nhà.”
Phạm Kiều An không yên tâm trước khi đi phải dặn tới dặn lui đủ điều.
Trần Hoài Tâm gật đầu: “Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Phạm Kiều An gật đầu rồi rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh Khê và Trần Hoài Tâm.
Trần Hoài Tâm nhìn người trước mặt đã say, ánh mắt đầy xót xa.
“Thanh Khê, đừng uống nữa, em say rồi.”
Anh bước tới giật ly Hứa Thanh Khê, lập tức khiến Hứa Thanh Khê rất không vui.
“Say rượu có gì không tốt, cái gì cũng không phải nghĩ nữa, cũng chẳng phải khổ sở.”
Cũng không biết có phải do Trần Hoài Tâm biết mấy chuyện kia của cô hay không mà trước mặt anh ta cô không hề có sự phòng bị.
Trần Hoài Tâm nghe cô nói như thế, trong lòng bất giác nhớ đến người đàn ông lúc trước đi bên cạnh cô, mím môi hỏi.
“Thanh Khê, có phải người đàn ông kia bắt nạt em không?”.