Khi Thẩm Tinh Không tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Ngủ say tới nỗi một bên má tê cả đi, cô dậy và lấy tay đỡ lấy một bên má đỏ cả lên, vẫn không quen ngủ phản, cổ có chút mỏi, cô bò dậy đi tìm Lục Diễn Trạch.
Vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang cuốc đất ở trong vườn rau.
Cô bụm miệng cười nhưng vẫn phát ra tiếng, liền thấy Lục Diễn Trạch quay đầu lại, cậu ta dùng ánh mắt tức giận và oán hận nhìn cô chằm chằm.
Bác gái nhìn thấy Thẩm Tinh Không tỉnh rồi, vội vàng cướp lấy chiếc cuốc ở trong tay Lục Diễn Trạch lại, vội vàng nói: “Thanh niên thành phố như hai đứa thì làm gì biết làm những cái này. Cô nương tỉnh rồi, cháu đưa cô ấy đi chơi đi, ở gần đây có cảnh thành phố về đêm, bảo bác trai đưa hai đứa đi, vui lắm.”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng có chút ngượng ngùng của Thẩm Tinh Không, cậu từ vườn rau đi ra, nhìn cô “Lợn! cậu đã ngủ cả một buổi chiều đấy!”
Thẩm Tinh Không nhìn cậu ta toàn thân lấm bẩn bùn đất, nhịn cười cô nói: “Tôi sẽ chụp lại cho cậu rồi gửi vào diễn đàn fans của cậu, tiêu đề là nông phu Mr.Z, chắc chắn là sẽ thu hút mọi người.”
Lục Diễn Trạch xắn tay áo lên: “Diễn đàn fans của tôi cậu đã từng lên à?”
Thẩm Tinh Không vội vàng đổi chủ đề câu chuyện: “Cậu đi thay quần áo đi, chúng ta cùng đi ngắm cảnh thành phố về đêm được không?”
Lục Diễn Trạch liếc nhìn cô rồi nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.”
Thẩm Tinh Không đi theo phía sau cậu, năn nỉ: “Chỉ đi một lát thôi mà, xem một tí rồi về được không, cả đời này tôi chưa bao giờ được đi xem cảnh thành phố về đêm....”
Lục Diễn Trạch trong lòng nghĩ, nếu vậy thì cậu thật là đáng thương, vừa đi vào phòng, lột bỏ chiếc áo lao động trên người xuống. Thẩm Tinh Không đi vào đúng lúc nhìn thấy bộ ngực lực lưỡng của cậu, cô giật mình đỏ mặt lên, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Lục Diễn Trạch thay đồ xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Tinh Không ngồi xổm trên mặt đất vẽ những hình tròn vô định, bộ dạng đó giống như một kẻ ăn xin đáng thương.
Lục Diễn Trạch hắng giọng: “Có muốn đi xem cảnh thành phố về đêm không mà vẫn còn ngồi ở đó?”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng cậu với khuôn mặt nghiêm túc, cô cười với bộ dạng lấy lòng, để lộ ra hàng răng trắng đều.
Đi ra tới thành phố, Lục Diễn Trạch mới phát hiện Thẩm Tinh Không thực sự là chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Cô nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ và tò mò, nhìn thấy cái gì cũng muốn có, cậu đưa tay ra đấy cô đi, cậu tròn mắt nhìn bát đậu phụ thối, quả khí cầu, nước hoa quả, con búp bê trong tay cô: “Thẩm Tinh Không! cậu muốn no tới chết đấy à? Buổi chiều cậu vừa mới ăn hai bát cơm to đùng rồi đấy!”
Thẩm Tinh Không đưa bát đậu phụ thối ra trước mặt cậu cười: “Hi hi, vui thật đấy, loại đậu phụ này thối lắm, cậu có dám ăn không?”
Lục Diễn Trạch nhìn trong ánh mắt cô là sự hân hoan và vui mừng, muốn mắng cô nhưng rồi cậu lại cảm thấy cô thật đáng thương, nhà cậu tuy là cũng nghiêm khắc nhưng chưa từng hạn chế cậu phải sống cuộc sống thế nào, cậu thích vẽ thì người nhà cũng để mặc cậu theo đuổi sở thích kể cả bỏ sự nghiệp học hành. Nhìn Thẩm Tinh Không cảm thấy vui mừng với những chuyện nhỏ hết sức bình thường của cuộc sống thường ngày, cậu nhìn ra thực ra cô sẽ dễ thỏa mãn hơn bất kì ai.
Cùng cô đi tới trước các quán ăn vặt lề đường, nhìn cô ăn bát thịt kho tàu vừa mỡ vừa ngấy ăn hết, cậu ấn vào cái bụng căng tròn của mình, rồi lại cầm giấy ăn lau miệng dính đầy dầu mỡ của cô: “Thẩm Tinh Không! cậu là con ma đói đấy à? Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy một cô gái nào mà ăn thịt mỡ ăn ngon lành như thế.”
Thẩm Tinh Không nhìn cậu, cười tươi: “Đúng thế, tôi cũng nghi ngờ liệu tôi có phải con ma đói hay không. Sao tôi có thể ăn nhiều như thế không biết chứ, trước đây tôi không hề phát hiện ra đâu, khi ở nhà, ăn cái gì cũng đúng giờ và chỉ được ăn theo một mức nhất định.”
Lục Diễn Trạch nhìn cô đem cái mặt vẫn dính đầy dầu mỡ ở hai mép dụi vào mình cậu liền né đi rồi mắng: “Lợn.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi lắc lắc đầu làm mặt xấu rồi cười nói: “Cậu từng gặp con lợn nào đáng yêu thế này chưa hả? Người ta vẫn gọi tôi là “Cô gái xinh đẹp có má lúm đồng tiền” đấy!”
Lục Diễn Trạch nghe lời nói tự ảo tưởng của mình, trong lòng liền hoảng loạn, giả vờ cái bộ dạng như buồn nôn: “Vâng, cậu là con lợn có má núm đồng tiền, sau này gọi cậu là lợn oa được rồi.”