Nức nở một lúc, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình như bị bao trùm bởi bóng tối, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đàn ông mặc bộ vest đen đứng trước mặt, cái bộ dạng mặt lạnh như tiền của anh ta làm cho cô cảm thấy thật đáng ghét.
Bàn tay cô túm lấy cáu gối, Tinh Không đập mạnh về phía anh ta: “A Tiến đáng chết! Có phải chính anh đã nói ra bí mật của tôi!”
A Tiến cũng không né đi, chiếc gối của Tinh Không đập mạnh vào ngực anh, có điều sức lực của người đàn ông này là rất khỏe, kể cả có mười người cũng chẳng đẩy ngã được anh, còn hành động của cô thì chẳng là gì.
A Tiến không nói gì, rút ra từ trong túi một hộp thuốc, nhìn cô nói: “Tiểu thư, uống thuốc, cô bị ngấm nước mưa rồi.”
Tinh Không đập tay vào hộp thuốc: “Cút ra ngoài, tôi bị dính nước mưa là nhờ vào phúc của anh đấy!”
A Tiến là vệ sĩ lúc nào cũng theo sát bên mình của Thẩm Chi Diệu, nghe nói mấy năm trước Thẩm Chi Diệu đã cứu mạng tất cả mọi người nhà anh ta, vì thế người đàn ông này đã nguyện làm thân trâu ngựa cho Thẩm Chi Diệu, bảo anh ta giết người hay tự sát anh ta cũng sẽ làm mà không chớp mắt.
Bức thư được Thẩm Chi Diệu gập làm máy bay kia là bức thư mà Tinh Không đưa cho tiền bối trong buổi họp mặt giao lưu sinh viên, bởi vì ngày hôm đó người tham gia khá đông vì thế Thẩm Chi Diệu đã bảo A Tiến tới để bảo vệ cô.
Tinh Không biết, nhất định là anh ta đã nhìn trộm cô và tiền bối nói chuyện với nhau, nhìn trộm thấy cô trao bức thư tình đó cho tiền bối, còn về phần làm sao anh ta có được bức thư, cô nghĩ nhất định là đã dùng những thủ đoạn hèn hạ, hạ lưu.
Nghĩ thôi cô đã thấy tức giận, Tinh Không túm lấy cánh tay của A Tiến, cắn mạnh vào.
Liếc mắt lên nhìn anh ta, anh ta ngay đến cả nheo mày cũng không có, nhưng Tinh Không đã cảm nhận thấy vị máu rồi, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình đã dùng lực rất mạnh, cô vội vàng bỏ anh ta ra, nhưng phát hiện anh ta vẫn với khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra sự vui mừng hay tức giận.
Nhìn vết máu trên tay anh ta, Tinh Không hức một tiếng: “Đau có một chút thế này đã là gì, so với tiền bối.... tay của anh ấy đã bị chó cắn nát rồi! anh ấy là thiên tài hội họa đấy anh biết không hả? anh và Thẩm Chi Diệu giống nhau, đều là những đồ khốn nạn không có tính người!”
Lúc này A Tiến mới có nét biểu cảm trên mặt, anh ta nheo mày lại nhìn cô chằm chằm: “Không được nói lời bất kính với tiên sinh.”
Tinh Không hiếm lắm mới thấy anh ta nói với ngữ khí dữ dằn, nhưng lại không sợ anh ta, cô trừng mắt lên: “Tôi cứ nói đấy thì sao hả! anh đi mách lẻo đi! Để anh ta thả chó ra cắn chết tôi cũng được!”
A Tiến mím môi lại, nheo mày càng chặt hơn, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cúi người nhặt hộp thuốc đó lên, đưa lại cho cô: “Tiểu thư uống thuốc đi, cẩn thận không cảm cúm.”
Tinh Không nhìn thấy anh ta là thấy tức giận rồi, đẩy anh ta ra, kéo chăn chìm vào người, gầm lên: “Ốm chết thì chôn, anh đừng có quản tôi, đi ra ngoài đi!”
A Tiến nhìn cô chằm chằm nói: “Cái tên khốn nạn ban nãy không đáng để cô thế này.”
“Cút đi!” Tinh Không lại gầm lên.
Thấy cô không có ý ngồi dậy, một lúc lâu sau A Tiến mới đặt hộp thuốc trên đầu giường: “Ốm rồi người cảm thấy khó chịu là bản thân cô, cô nghỉ ngơi đi, chúc cô ngủ ngon.”
A Tiến vừa đóng cửa lại thì liền nghe thấy tiếng vật gì đó đập vào cánh cửa gỗ.
Anh ta thở dài bất lực, anh ta biết rằng vị đại tiểu thư này lại vứt thuốc đi đây mà!
Trong thư phòng.
Người đàn ông đứng thẳng lưng cao ngạo trước cửa sổ, tay đang kẹp lấy một ly rượu vang, màu đỏ sầm của rượu trong ly trở nên lấp lánh dưới ánh sáng trong phòng.
Cánh tay thon gọn trông giống như một con rắn của mỹ nhân đang quấn lấy vòng eo săn chắc của anh ta, đôi chân dài mặc quần tất màu đen không an phận đang chà sát vào hai bên đùi của Thẩm Chi Diệu, cô gái nói với giọng nũng nịu: “Trong buổi yến tiệc anh bỏ đi vội vàng như thế, lại đi gặp cái con hồ ly tinh đó à?”
Thẩm Chi Diệu nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt trùng xuống: “Trong số những cô gái anh quen biết, ngoài em ra làm gì có ai xứng với cái danh hồ ly tinh?”