Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, khuôn mặt anh tú dưới ánh sáng lờ mờ lại như một con ác quỷ hiện hình, anh cúi người xuống, bá đạo cắn vào môi cô: “Anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh....”
Sức phản kháng của Thẩm Tinh Không không qua được sức mạnh của Thẩm Chi Diệu, anh ép chặt cơ thể lên người cô, những đường cong cơ thể của cô tiếp xúc với những phần cơ bắp săn chắc trên cơ thể anh, đôi môi cô như bị anh tra tấn, đau tới mức làm cho nước mắt cô chảy ra không ngừng.
Thẩm Tinh Không bị nụ hôn nồng nhiệt của anh làm cho dần dần không có cách nào để hít thở được, con tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô vùng vẫy, khóc lóc, nhưng anh chẳng thèm quan tâm tới phản ứng của cô, bàn tay lạnh giá của anh luồn qua chiếc áo của cô, những ngón tay đó không ngừng chạy khắp cơ thể cô và sờ vào những khu vực nhạy cảm.
Thẩm Tinh Không sợ hãi, con tim cô đang cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết.
Bây giờ thì anh đã không còn là chú Hai của cô nữa rồi, sao anh có thể nói với cô rằng muốn cô trở thành người phụ nữ của anh....
Sao có thể thế này...sao có thể như vậy chứ!
Khi tuổi cô tới bên cạnh anh nhận lấy sự nuôi dưỡng, tuy cô luôn cảm thấy không thể hòa thuận với anh nhưng đối với cô mà nói thì anh là một người bề trên, là một người người bề trên có thể che mưa chắn gió....
Thế nhưng bây giờ....
Anh đang hôn cô, đùa nghịch cơ thể còn non nớt của cô, anh nói với cô rằng muốn cô trở thành người phụ nữ của anh....
Thẩm Tinh Không vô cùng hoảng loạn, cô biết anh say rồi, nhưng ánh mắt dục vọng của anh rõ ràng như thế, đó chắc chắn không phải là sự bối rối nhất thời làm cho anh bị ảo giác.
Anh muốn có cô, cô có thể cảm nhận thấy điều này rõ ràng!
Bàn tay anh lại trượt xuống dưới, men then phía trong bắp đùi mẫn cảm của cô mà đưa tay lên.
Thẩm Tinh Không sợ hãi, toàn thân cô như nổi hết da gà lên, cô không có cách nào để tưởng tượng được rằng cô sẽ phát sinh quan hệ gì với Thẩm Chi Diệu, trong sự nhục nhã, cô mở miệng ra, cắn mạnh vào môi anh.
Trong miệng đã có mùi tanh của máu nhưng Thẩm Chi Diệu vẫn không chịu bỏ cô ra.
Anh mở miệng ngậm lấy môi cô, hôn càng điên cuồng hơn.
Thẩm Tinh Không vụng về quờ tay, cô nắm lấy một thứ đồ thủ công mỹ nghệ ở trên tủ giơ lên rồi đập mạnh xuống.
Một tiếng bộp vang lên, trán của Thẩm Chi Diệu bị rách ra một mảng, từ đó một dòng máu tươi từ từ chảy xuống.
Lúc này Thẩm Chi Diệu mơi dừng nụ hôn lại, anh đứng phía trước cô, thở hổn hển.
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng không ngừng chảy máu của anh, cô càng sợ hãi, con tim cô đau nhói, cô khóc nức nở và đẩy anh ra, cô loạng choạng trốn tới bên cạnh cánh cửa, hai tay nắm lấy chiếc áo bó người mình lại, khóc òa.
“Tôi sẽ nói với ông nội! Tôi sẽ không tha thứ cho chú đâu! Thẩm Chi Diệu, sao chú có thể làm cái chuyện đồi bại này với tôi chứ!”
Thẩm Chi Diệu đứng ở đó, đôi vai anh cũng đưa lên đưa xuống cùng với hơi thở hổn hển của anh, dòng máu đỏ tươi đã chảy chạm vào khóe mắt, anh chỉ biết nhắm mắt lại, quay đầu sang phía Thẩm Tinh Không, thần sắc dần dần kiên định hơn.
Anh nói từng câu từng chữ rõ ràng:
“Thẩm Tinh Không, là em ép anh, em ép anh không để ý tới cảm nhận của em, em không tha thứ cũng được, em hận cũng chẳng sao, anh muốn có em, chắc chắn phải có em, ngay từ khi em đến bên cạnh anh anh đã xác định là đợi em lớn lên, em là của anh, cả đời này đều là của anh. Điều anh có thể cho em không phải là sự lựa chọn, mà là thời gian, em chỉ có đón nhận. Em nói em yêu rồi, tùy em, những chuyện trước đây đều được xóa bỏ hết, em lập tức chia tay với người đó đi, ngày mai anh sẽ đi nói với ông nội, để em quay về đây.”
Thẩm Tinh Không dựa vào cửa, nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên xa lạ, cô vừa khóc vừa gào lên: “Không! tôi không quay về đâu, tôi cũng không muốn cùng chú làm cái chuyện đê hèn nhơ nhớp đó.”
Thẩm Chi Diệu nhếch mép lên, một nửa bên mặt anh đều là máu, thần sắc anh giống như một tên ác quỷ, anh cười lạnh lùng: “Đê hèn nhơ nhớp? Anh vốn dĩ cũng không sạch sẽ gì..... anh nên nghĩ được rằng, dựa vào cái gì mà anh nuôi em, dỗ dành chiều chuộng em, điều hành công ty đâu ra đấy sau đó trả lại cho em? Cái anh muốn được đền đáp chính là em.... Thẩm Tinh Không, em phải đi theo anh, làm người phụ nữ của anh.”
Thẩm Tinh Không chỉ thấy đầu cô như tê dại đi, cô mới tuổi, cô cảm thấy rất xa lạ và bài trừ cách gọi này đối với phụ nữ.
Cô cảm thấy bản thân mình bị nhìn chằm chằm như một con mồi, xung quanh mình đều lạnh lẽo, cô nắm lấy tay đấm của cánh cửa, không ngừng lắc đầu: “Tôi không muốn đi theo chú.., Thẩm Chi Diệu, ông nội sẽ không đồng ý đâu, tôi nói với chú, chú là đồ biến thái!”
“Biến thái?” Thẩm Chi Diệu lạnh lùng cười chua chát, anh dựa người vào tường.
“Thẩm Tinh Không...anh là đồ biến thái, những năm vừa qua anh đã nuôi một người chưa từng biết tới cảm ân như em mà chưa một lời ai oán. Anh là đồ biến thái, anh nhìn em lớn lên, anh đã sợ chỉ cần một chút sai sót cũng sẽ làm em bị tổn thương, anh quản em, thà để em hận anh anh cũng hi vọng em được khỏe mạnh, hi vọng em có một cuộc sống tốt đẹp. Anh là đồ biến thái, khi em bị ốm anh đã bỏ cả đơn hàng trị giá mấy ngàn vạn chỉ để ôm toàn thân đang lạnh cóng của em cho em ngủ! Anh là đồ biến thái, anh bận muốn chết đi, phải đi Newyork giải quyết việc công, lại vẫn muốn thu xếp thời gian để tới Đông Kinh một chuyến, chỉ vì muốn mua cho em mấy tập tranh mà em thích! Anh là đồ biến thái, anh không biến thái thì cả! Anh như một thằng điên, thằng ngốc bao nhiêu năm nay luôn dỗ dành em chiều em! Em không hiểu đúng không, anh cũng không muốn em hiểu, em nghe cho rõ đây, sự kiên nhẫn của anh đã bị em làm cho cạn kiệt hoàn toàn vào đêm hôm nay rồi, sau này anh sẽ trói lấy em, em dám làm trái lại ý anh thì anh sẽ hủy hoại em.”
Thẩm Tinh Không run rẩy lên, cô quệt nước mắt đi, dùng lực co rúm người lại, cô lắc đầu lia lịa: “Tôi không muốn nghe, tôi không nghe, chú điên rồi, chú say rồi không biết bản thân mình đang nói gì.... Thẩm Chi Diệu, chú là một tên điên!”
Thẩm Tinh Không run run bàn tay muốn mở cửa ra nhưng Thẩm Chi Diệu liền xông tới, muốn kéo cô lại.
Thẩm Tinh Không sợ hãi khóc òa lên, vẫn may cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, Thẩm Chi Diệu ở phía sau cũng đuổi theo cô.
Thẩm Tinh Không chân không đi gì, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi thùng thình, cô vừa khóc vừa chạy xuống dưới lầu, ngã mấy lần suýt nữa thì lăn xuống cầu thang.
Thẩm Chi Diệu đuổi theo cô ở phía sau.
Loạng choạng hồi lâu anh dừng lại ở cổng, dựa người vào lan can ngoài cổng lớn thở dồn dập.
Cuối cùng cũng nói rồi, cuối cùng anh cũng nói ra cảm xúc được dồn nén bao lâu nay trong lòng, sớm anh đã biết sau khi mình nói ra đổi lại sẽ là sự kháng cự và khinh miệt của cô, anh cũng biết, bản thân mình điên rồi, bằng không sao anh lại có cái ý nghĩ này với người cháu gái kém mình tuổi.
Đáng chết....
Anh đưa tay lên ấn chặt vào dây thần kinh đang giật lên đùng đùng ở thái dương, nheo chặt mày lại.
Đêm đã rất khuya, Thẩm Tinh Không một mình chạy trên con phố không có một bóng người.
Vừa khóc cô vừa lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy trên má, đúng là một cơn ác mộng, vậy mà thiếu chút nữa cô đã bị người chú của mình cưỡng bức...
Anh nói những lời đó, cô biết tuy anh say nhưng không phải hoàn toàn không ý thức được, cô co rúm người lại, không biết nên đi đâu về đâu.
Sao cô có thể nói với ông nội đây?
Nói với ông, đêm nay, Thẩm Chi Diệu đã nói với cô, rằng anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh.
Thẩm Tinh Không cảm thấy vô cùng mung lung, cô chỉ biết lắc đầu, và nước mắt lại không ngừng rơi ra.