Thẩm Tinh Không bị anh đẩy phắt ra, cô va cả vào tường, nhìn mấy người đang khiêng A Tiến chân tay be bét máu ra ngoài, con tim cô đột nhiên như muốn nổ tung ra.
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng cúi đầu rơi nước mắt của cô, anh gọi một người ở lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa cô ấy về.”
Thẩm Tinh Không muốn đi theo, cô nhìn Thẩm Chi Diệu và nói: “Cháu muốn đi tới bệnh viện cùng anh ấy....”
Thần sắc Thẩm Chi Diệu sầm xuống, anh gằn giọng nói lạnh lùng: “Không muốn thêm phiền phức thì quay về! Bệnh viện không phải là nơi em đi! Quay về.”
Thẩm Tinh Không nhìn mọi người vội vã rời đi, cô thút thít, mũi đều ngửi thấy mùi tanh của máu, cô hai tay lạnh ngắt nắm chặt lại với nhau, đầu óc lúc này hết sức hỗn loạn.
Cô chỉ có gây thêm phiền phức thôi....
Người Thẩm Chi Diệu giữ lại đi tới gần nói với cô: “Tiểu thư, về nhà đi!”
Thẩm Tinh Không lau nước mắt đi, cùng với người đó vội vàng rời khỏi căn phòng.
Tại quán bar.
Tưởng Thu Muội ngồi trên ghế sô pha, cô ta bực dọc uống mấy ngụm rượu, vẫn cảm thấy trong lòng bí bách, cô ta ném ly rượu xuống đất.
Mấy nữ sinh bên cạnh nhìn cô ta, rồi khuyên: “Đừng tức giận nữa, bạn bè là như thế đấy, bình thường thì nói có thể là cánh tay trái của mình thế nhưng tới những lúc then chốt thì lại chém cho mình một nhát đao.”
Một nữ sinh khác nhìn Tưởng Thu Muội: “Tôi nói cậu cũng kém thật đấy, người đàn ông mình đã kéo lên được tới giường rồi mà còn để cho người khác cướp mất, nếu tôi là cậu á, tôi sẽ đánh cho con bé đó một trận!”
Tưởng Thu Muội hức một tiếng: “Cậu dám đánh cô ta? Chú Hai cô ta có thể bóp chết chúng ta đấy, cậu không biết trường chúng ta có một ngôi sao hội họa trong tương lai đâu, chính vì muốn đưa Thẩm Tinh Không bỏ trốn mà bị chú Hai cô ta làm cho hai tay tàn phế luôn!”
Mấy nữa sinh bĩu môi rồi nói vẻ kích bác: “Cậu sợ chú Hai cô ta nhưng tụi này không sợ, bọn tôi cũng không quen biết gì cô ta, xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai nghi ngờ gì tới chúng tôi.”
Tưởng Thu Muội lườm cho bọn họ một cái rồi nói: “Đừng có làm liều, Thẩm Tinh Không không phải là người muốn đụng vào thì đụng đâu. Tôi cũng chỉ là tức lên thì nói thế thôi, tức thì tức chứ tôi cũng chưa dại tới mức tự đi tìm cái chết.”
Mấy nữa sinh khác liếc mắt nhìn nhau rồi cạn ly với Tưởng Thu Muội: “Biết rồi, chú Hai cô ta lợi hại đúng không? bọn này chẳng qua cũng chỉ là thấy tức thay cho cậu thôi.....”
Trong lòng Tưởng Thu Muội vẫn thấy tức anh ách, cô ta uống rượu ừng ực, đầu thấy hơi choáng váng rồi, nhìn đồng hồ sau đó nói: “Thôi bỏ đi, các cậu chơi đi, tôi về nhà đây, ngày mai còn phải đi học nữa!”
Mấy nữ sinh kia chào tạm biệt Tưởng Thu Muội rồi tiếp tục ở lại quán bar chơi.
Tại Thẩm gia.
Thẩm Tinh Không ngồi trước cửa sổ, cô ngây người nhìn ra bên ngoài trời tối om như mực.
Trời rất lạnh, mở cửa sổ có một lúc mà khi cô thở ra còn nhìn thấy khói.
Lạnh như vậy, A Tiến chảy nhiều máu như thế....
Sống mũi cô lại thấy cay sè.
Bãi đỗ xe dưới nhà có chiếc xe được lái vào trong, cô lập tức đứng lên, nhìn theo xe của Thẩm Chi Diệu, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy nhanh xuống dưới tầng.
Thẩm Chi Diệu mặc trên người chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc áo vest được vắt bên tay, trên chiếc áo màu trắng có lấm tấm vết máu đỏ, Thẩm Tinh Không bám chặt tay vào lan can cầu thang, cắn môi nhìn anh.
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng lo lắng của cô, trong lòng tuy là vẫn còn tức giận nhưng anh biết cô đã có được bài học rồi, anh đưa tay lên vẫy cô lại rồi lên tiếng lạnh lùng: “Lại đây.”
Thẩm Tinh Không nắm chặt hai tay lại, từ từ đi xuống cầu thang rồi tiến lại gần phía anh.
Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cô, đột nhiên anh giơ tay lên định tát cô.
Thẩm Tinh Không nhắm chặt mắt lại, cô co rúm người vào nhưng không hề né.
Bàn tay của Thẩm Chi Diệu dừng lại bên tay cô, miệng anh khẽ nhếch cười, anh ghé gần vào tai cô, nói gằn giọng xuống vẻ nghiêm khắc: “Tôi đã dung túng và nhẫn nhịn hết mức rồi, nếu như còn làm loạn nữa tôi nhất định cho em một bài học nhớ đời đấy.”
Thẩm Tinh Không cứng đơ người ra, hai vai cô co rúm lại, cô thấp giọng run rẩy hỏi: “A Tiến....thế nào rồi?”
Thẩm Chi Diệu không còn ghé sát vào cô nữa, anh vứt chiếc áo vest xuống ghế sô pha, kéo lỏng chiếc cà vạt ra: “Phải tĩnh dưỡng, cậu ta bị chảy không ít máu.”
Thẩm Tinh Không nghẹn đắng cổ họng lại, cô nắm chặt hai tay lại: “Xin lỗi.....”
Thẩm Chi Diệu quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Em cùng ai đi tới quán bar?”
Thẩm Tinh Không mím chặt môi không nói gì.
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ, anh hức một tiếng lạnh lùng rồi hỏi: “Là cái đứa họ Tưởng đó?”
Thẩm Tinh Không biết anh nhất định sẽ giải quyết sự việc này, cô tiến lại gần anh, túm lấy cổ tay áo anh, giọng nói rụt dè, cô lắc lắc đầu: “Đừng....là cháu đi cùng cô ấy....đừng làm hại bạn của cháu.....”
Thẩm Chi Diệu cảm thấy bực mình, anh nắm lấy cằm cô, bóp chặt tay lại, hai mắt trợn lên nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay người trúng loại thuốc đó là A Tiến, cậu ấy đã chảy bao nhiêu máu em cũng đã nhìn thấy, em có từng nghĩ nếu như là em trúng loại thuốc đó thì sẽ thế nào không? ai cho em ăn gan hùm mà dám đi tới những nơi như thế? Thẩm Tinh Không! em không dùng não mà suy nghĩ khi hành động thì cũng nghe lời một chút chứ!”
Thẩm Tinh Không bị anh mắng làm cho sợ hãi, hai mắt cô đỏ ngầu lên, cô cúi đầu xuống, nước mắt giọt xuống tay anh.
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng đó của cô, trong lòng chỉ cảm thấy tức giận, một tay anh vòng qua eo cô, dùng lực kéo cô về sát phía mình để cơ thể cô áp sát vào cơ thể anh, anh cúi đầu xuống gằn giọng hỏi: “Khóc cái gì?”
Thẩm Tinh Không đẩy anh ra, cô quay mặt sang một bên: “Cháu cũng không muốn thế....cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ làm hại A Tiến.....”
Hai mắt Thẩm Chi Diệu sầm lại, anh còn nhớ, cô từng tặng A Tiến áo sơ mi.
Cô tặng cho A Tiến kết quả A Tiến lại lừa anh nói rằng là cô tặng cho anh....
Anh đáng thương thế à?
Chính vì điều này mà anh đang muốn phát điên lên, trong lòng chỉ muốn giết người.
Hai bàn tay của Thẩm Chi Diệu đều ấn vào eo cô, dường như anh muốn cơ thể cô hòa vào cơ thể mình, anh ghé sát mũi mình vào mũi cô, nghiến răng lại hỏi: “Em thương xót cậu ta?”
Thẩm Tinh Không giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh....
Ngữ khí của anh, sao mà....
Tràn đầy sự ghen tuông?
Thẩm Chi Diệu cũng biết bản thân mình đang hành động như một kẻ ngốc, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô, nghiến răng lại: “Trả lời đi.”
Thẩm Tinh Không gần như sắp nghẹt thở, hơi thở của anh bao trùm lấy luồng không khí trước mặt cô, bàn tay ấm nóng của anh vẫn đặt lên eo cô ép cô sát lại gần anh làm cho cô cảm thấy đau hết da thịt, cô lại nhớ tới cảnh tượng từng có với anh, cô hoảng loạn vùng vẫy, né đi ánh mắt của anh: “Bỏ ra, Thẩm Chi Diệu!”
Thẩm Chi Diệu nheo hai mắt lại, dường như anh đang muốn nhìn vào tận trong tim cô.
Thẩm Tinh Không cảm thấy hốt hoảng, tới nỗi trong đầu cô không nghĩ được gì nữa, cô nghẹn ngào nói: “Tôi thương xót anh ấy đấy! chú quản không nổi!”
Vừa dứt lời, cô chỉ nghe thấy cánh tay mình các khớp xương kêu lên khầng khậc.
Ngay sau đó là một cơn đau chạy khắp toàn thân.