Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nay vẫn là buổi quay phim như bình thường, Ninh Phàm bưng một cái ly tráng men ngồi ở bên cạnh uống trà, phó đạo diễn ngồi xổm một bên cắn hạt dưa.

Đoàn phim khác đồ ăn vặt đầy đủ mọi thứ, đoàn phim bọn họ chỉ có hồ lô ngào đường cùng hạt dưa, phó đạo ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng, tốt xấu gì Tinh Hải cấp đầu tư cũng không ít, đạo diễn nhà mình sao có thể kẹt xỉ như vậy.

Buổi chiều việc đầu tiên chính là phần diễn của Đinh Linh, Ninh Phàm đem đường hồ lô tném vào thùng rác, nhìn Đinh Linh đóng phim.

Kĩ thuật diễn của Đinh Linh đã không sai biệt lắm, ít nhất sẽ không tái xuất hiện nguyên nhân giống buổi diễn chụp lần đó.

Ninh Phàm uống một ngụm nước, vừa mới chuẩn bị kết thúc này một ngày quay chụp, cửa studio đã bị người đá văng.

Đinh Linh hoảng sợ, diễn cũng đơ luôn.

Toàn bộ người trong đoàn phim nhất trí đi qua xem, đặc biệt là Ninh Phàm, cặp mắt kia giống như bốc hỏa.

"Kẻ điên ở đâu tới, bảo vệ đâu? Đem bọn họ kéo ra ngoài!" Ninh Phàm nhìn người tới không có ý tốt, đặc biệt là cái người trẻ tuổi cầm đầu, kém chút nữa là đi lên đánh người.

"Cậu là cái thá gì, còn dám gọi bảo vệ lại đây." Người trẻ tuổi cầm đầu khinh miệt mà liếc Ninh Phàm, chỉ là tên đạo diễn nhỏ, còn dám chống đối Trình gia.

Ninh Phàm bị người trẻ tuổi này miệt thị, cười nhạo một tiếng, "Không biết vị thiếu gia này tôn tính đại danh là gì."

"Cậu còn xứng biết tên của tôi? Tô Cảnh Dược đâu?" Trình Thiên Ý tức điên, hắn có ý tốt mời Tô Cảnh Dược đi tham gia tiệc tối đêm qua, tất cả nhân vật nổi tiếng đều tới, không nghĩ tới Tô Cảnh dám để hắn chờ, Trình thiếu gia hắn đã ném mặt mũi, hắn mặc kệ lão bất tử nói Tô gia có bao nhiêu lợi hại, Tô gia lợi hại, Trình gia bọn họ cũng không phải ăn chay.

Ninh Phàm vừa nghe là hỏi Tô Cảnh Dược, càng không có gì để nói, tìm Tô Cảnh Dược thì tìm Tô Cảnh Dược đi, tới chỗ cậu làm gì, "Tô tổng ngày hôm qua đã đi rồi."

"Không có khả năng, cậu hôm nay không đem Tô Cảnh Dược cho tôi, ngươi cũng đừng nghĩ đóng phim!" Trình Thiên Ý thật vất vả mới tìm được tin tức về Tô Cảnh Dược, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

"Ý trờ, tôi nghe người ta nói hôm qua Tô Cảnh Dược ở chỗ này, buổi tối cũng không trở về." Đi theo Trình Thiên Ý phía sau một tuỳ tùng nhỏ lập tức liền lời thề son sắt mà bảo đảm, bộ dạng trung thành và tận tâm, "Tôi nghĩ chính là hắn ta không muốn gặp anh, ý trời, Trình gia chúng ta có điểm nào không bằng Tô gia bọn họ."

Nghe đến đây Ninh Phàm xem như minh bạch, xem ra Trình Thiên Ý trong đầu đều là hồ nhão, bị người một khích thì trở nên ngu ngốc.

" Cậu Trình, tôi thật sự không gặp tổng giám đốc Tô, nếu không ngài đi tổng bộ tập đoàn Tô thị tìm?" Ninh Phàm cũng không có thời gian cùng tên ngốc cãi cọ.

"Trình Lục, Tô Cảnh Dược về công ty à?" Trình Thiên Ý nhìn thoáng qua Trình Lục, chậm rãi mở miệng hỏi.

"Không có." Trình Lục nhanh chóng trả lời.

Nghe Trình Lục bảo đảm, Trình Thiên Ý hừ một tiếng, nhìn về phía Ninh Phàm, "Cậu tốt nhất kêu Tô Cảnh Dược trở về, bằng không, studio của cậu sẽ thành phế liệu, để cậu không còn đường làm đạo diễn."

Ai uôiiii, Ninh Phàm vui vẻ, trong đầu cậu Trịnh này không có cái gì cả, còn nghĩ địa bàn của cậu tạp nham, đùa cái gì vậy.

"Nào nào nào, Cậu Trình ngài chờ một lát, tôi lập tức liền gọi điện thoại cho Tô tổng." Ninh Phàm tuy rằng cũng là thế hệ thứ hai giàu có, nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì, cậu đang ở thời kỳ rời nhà trốn đi, lỡ tạo ra tin tức lớn, cậu cũng cũng đừng mong ở bên ngoài làm bậy.

Ninh Phàm ngồi xổm góc tường gọi điện thoại choTô Cảnh Dược, gọi nửa ngày cũng chưa có người tiếp, chắc tám đến chín phần là anh họ block mình, nhưng, cái này có thể làm khó mình ư?

Ninh Phàm đổi quay đầu gọi điện cho Ôn Thất Bạch.

Quả nhiên, người nhận quả nhiên là anh họ.

"Anh...anh họ." Ninh Phàm cảm thấy lúc này kêu anh họ mới dễ làm việc.

"Lại gọi điện thoại tới tôi sẽ nói cho mẹ cậu." Tô Cảnh Dược không kiên nhẫn mà đe dọa em họ.

"Đừng đừng đừng, anh, em có chuyện quan trọng." Ninh Phàm nhanh chóng đem hiện trường tình huống tự thuật một lần.

"Chương Kỳ không phải ở bên cạnh sao, đi tìm cậu ta." Tô Cảnh Dược quyết đoán treo điện thoại.

Ninh Phàm:......

Trình Thiên Ý đã chờ đến không còn kiên nhẫn, nhìn Ninh Phàm điện thoại lâu như vậy, hắn đã ngứa tay đến nhịn không được muốn đập đồ.

"Cậu Trình, tôi nghe nói Tô tổng buổi sáng hôm nay còn ở trường phim bên cạnh, tôi cùng mấy anh đến nhìn xem." Ninh Phàm treo điện thoại liền cười tủm tỉm mà mở miệng, dù sao Chương Kỳ cũng không có ý kiến, cậu có tiền, tùy tiện để Trình Thiên Ý đập một hai cái studio cũng không là gì.

Chờ Chương Kỳ nghe rõ ý đồ Trình Thiên Ý đến thì một mặt mộng bức, choàng áo khoác thập niên lên, lúc này mới nhìn về phía Trình Thiên Ý.

"Cậu nói lời này là có ý gì, tôi nghe không hiểu."

Trình Thiên Ý lại tự thuật một lần.

"Tô Cảnh Dược?" Chương Kỳ sờ sờ cằm, "Cậu ngày hôm qua đi Ảo Tưởng tìm tóc vàng mắt xanh rồi."

Trình Thiên Ý lỗ tai giật giật, truy vấn nói, "Ảo Tưởng lại có tóc vàng mắt xanh?"

Trình Lục thoáng qua một tia chán ghét, Trình Thiên Ý này nhìn được mỹ nữ thì đi không nổi, hắn thật vất vả mới khích Trình Thiên Ý lại đây phá Tô Cảnh Dược, sao có thể bỏ dở nửa chừng.

"Anh Thiên Ý, Ảo Tưởng có thể Đi lúc nào cũng được, Tô Cảnh Dược đêm qua làm nhục anh như vậy, chúng ta không thể không tính sổ." Trình Lục ở bên cạnh nhắc nhở Trình Thiên Ý một câu.

Chương Kỳ đem lời Tần Tri Thư nói cho anh ối mà nói cho Trình Thiên Ý, thêm một mồi lửa, "Đúng vậy, nghe nói người đầu tiên còn được miễn phí dịch vụ đặc thù." Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Là gia chủ Tần gia nói."

Trình Thiên Ý ngứa, Ảo Tưởng đều là người đẹp, đặc biệt là người đầu tiên còn được phục vụ đặc biệt, đi chậm có thể không có.

"Chờ thiếu gia đây trở lại sẽ lại đến tìm Tô Cảnh Dược tính sổ."

Dứt lời cũng mặc kệ bảo tiêu phía sau, cũng mặc kệ Trình Lục, quay đầu liền đi ra ngoài, cái gì Tô Cảnh Dược, ở trong mắt hắn còn không bằng một em gái, nếu không phải Trình Lục nói ba hoa chích choè, hắn mới lười đến lại đây gây phiền toái với Tô Cảnh Dược.

Bảo tiêu nhìn đến Trình Thiên Ý đi rồi, cũng chạy nhanh theo sau, chỉ còn lại có Trình Lục đứng tại chỗ.

Trình Lục chưa từng bị chê cười, Trình Thiên Ý thế mà không vượt qua được dụ hoặc, hắn hao tổn tâm cơ còn không phải là vì để Tô Cảnh Dược cùng Trình Thiên Ý thành đối thủ một mất một còn sao, hiện giờ Trình Thiên Ý lười đến tìm Tô Cảnh Dược gây phiền toái, Tô Cảnh Dược nếu điều tra, tuyệt đối có thể điều tra ra là hắn âm thầm giở trò quỷ.

Tuy rằng trong lòng đã đem Trình Thiên Ý chặt tám khối, Trình Lục vẫn đuổi kịp Trình Thiên Ý, rời khỏi studio,

"Anh Chương, Trình Lục là chi nào?" Ninh Phàm hỏi, cậu rời nhà trốn đi thời điểm Trình gia còn chưa có cái tên Trình Lục này đâu.

Chương Kỳ nhún vai, "Con riêng, còn có thể là cái gì."

Chẳng qua, con riêng này không thể nào sống yên ổn.

Tô Cảnh Dược đem điện thoại buông xuống, lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch đang nằm phơi nắng trên ghế nằm.

Ánh mặt trời ấm áp, vào đông rồi cũng chiếu người rất ấm áp, Ôn Thất Bạch nằm đã mơ màng sắp ngủ,

Tô Cảnh Dược kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Ôn Thất Bạch, không có ý tốt mà chọc chọc gương mặt cậu.

Ôn Thất Bạch mặc kệ anh.

"Tiểu Hắc." Tô Cảnh Dược lại đào hố.

Ôn Thất Bạch mở to mắt, tròng mắt xanh ngọc sâu kín mà nhìn Tô Cảnh Dược, trở mình dùng ót đối diện anh.

Tô Cảnh Dược bám riết không tha mà đổi chỗ đùa giỡn, cuối cùng cũng chọc giận Ôn Thất Bạch.

"Tô Cảnh Dược!"

Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm mà đáp.

Ôn Thất Bạch vô lực từ đầu đến chân, Tô Cảnh Dược cậu thật sự trị không được, hoàn toàn không có biện pháp.

- --

Chăn phơi dưới mặt trời phát ra một chút hương vị đặc trưng, Ôn Thất Bạch gấp chăn lại, Tô Cảnh Dược ngủ ở bên ngoài, mở laptop bắt đầu làm việc..

Ôn Thất Bạch rúc vào trong ổ chăn ngáp một cái, dưới ánh đèn mờ nhạt, Tô Cảnh Dược nghiêng mắt nhìn, cặp mắt ngọc bích như bị bao phủ bởi sương mù, xinh đẹp không thể tưởng tượng.

Bóng đêm tràn ngập, Tô Cảnh Dược vẫn không tắt máy tính ngủ.

Ôn Thất Bạch ngủ rồi lại tỉnh rất nhiều lần, vẫn nhìn thấy Tô Cảnh Dược đang làm việc.

Từ trong ổ chăn vươn tay, vỗ vỗ mu bàn tay Tô Cảnh Dược, rồi tiếp tục ngủ.

Tô Cảnh Dược ánh mắt thay đổi, nghiêng mắt nhìn về phía Ôn Thất Bạch, thằng nhóc này cho rằng anh tự chủ rất tốt, còn dám câu dẫn anh như vậy.

Dưới ánh đèn cam, gương mặt Ôn Thất Bạch trắng nõn như ngọc, xinh đẹp tới cực điểm.

Tô Cảnh Dược đánh giá, ánh mắt không chút gì che dấu, tầm mắt dừng lại trên đôi môi nhạt màu, anh thật sự không tưởng tượng được nếu hôn lễ sẽ có vị gì.

Ánh mắt càng ngày càng tối, trong bóng đêm tựa như dã thú đánh giá con mồi.

Đèn tự dưng tối sầm lại, có lẽ là cúp điện.

Tô Cảnh Dược ném máy tính sang một bên, cúi người xuống, dưới ánh trăng mờ nhạt hôn lên đôi môi mà anh hằng mong nhớ.

Ôn Thất Bạch ngủ rất sâu, chỉ nhẹ nhàng giãy giụa hai cái đã bị Tô Cảnh Dược ấn sâu trong lòng ngự.c.

Không đủ, không đủ,, Tô Cảnh Dược đưa lưỡi đi vào, cạy khớp hàm Ôn Thất Bạch, tinh tế ôn nhu mà hôn môi, lim láp.

Ngự.c tựa như có dã thú kêu gào khát vọng ngày càng nhiều, Tô Cảnh Dược buông Ôn Thất Bạch ra, kéo tay cậu vòng lấy mình, lúc này mới tiếp tục hôn lên.

Một chút một chút mà hôn nhẹ.

Nếu đầu óc thanh tỉnh, nên dừng ở đây, nhưng Tô Cảnh Dược lại không thỏa mãn, chỉ như vậy, quá ít, chỉ là hôn môi thì quá ít.

Nếu là có thể khóa cậu lại, nếu có thể giam cầm, thật sự tốt.

Những ý tưởng u am luôn nảy sinh vô cùng nhanh chóng, chỉ cần một mình anh thì tốt rồi, Ôn Thất Bạch không cần những người khác, chỉ nhìn anh thì tốt rồi, cái gì cũng không cần làm, chỉ làm làm anh vui thì tốt.

Trong lòng nghĩ như thế, động tác cũng nhịn không được thô bạo lên, bàn tay Tô Cảnh Dược dán sát vào da Ôn Thất Bạch, thời điểm lộ ra làn da tinh tế, trong đầu trống rỗng, bàn tay theo da thịt hướng lên trên dạo chơi, luồn vào bên trong áo ngủ.

Tô Cảnh Dược thậm chí có thể tưởng tượng nếu anh tiếp tục đi xuống thì có bao nhiêu vui sướng, thân thể Ôn Thất Bạch, nhất định giống như cậu, tinh xảo mà tốt đẹp, mẫn cảm câu người.

Ôn Thất Bạch bị hôn mà không thở nổi, hai tay phản xạ có điều kiện mà ôm chặt Tô Cảnh Dược, ngón tay bắt lấy áo ngủ, quay đầu đi né tránh Tô Cảnh Dược hôn.

Đôi mắt không quá thanh tỉnh mở ra, mơ mơ màng màng mà nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, tựa như còn chưa rõ tình cảnh hiện tại.

"Tiểu Hắc." Tô Cảnh Dược truy đuổi muốn hôn, lại bị một bàn tay ấm ngăn cản.

"Đừng quậy." Ôn Thất Bạch lẩm bẩm một câu, đem đầu vùi vào trong lòng ngự.c Tô Cảnh Dược, cọ cọ, lúc này lại ngủ tiếp.

Tô Cảnh Dược cũng không biết nên khóc hay nên cười, Ôn Thất Bạch đối với anh không có phòng bị, làm cho anh rất khó xuống tay.

..........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio