Lúc Tô Cảnh Dược về đến nhà đã rất muộn, trong phòng khách sáng lên ánh đèn yếu ớt, Ôn Thất Bạch rụt trên sô pha, trên người có hai con mèo.
Nghe được động tĩnh, Chiến Quốc run rẩy lỗ tai, mở mắt ra nhìn qua, chỉ cần Ôn Thất Bạch ở nhà, hai con mèo này tuyệt đối sẽ tới đây ăn chực cùng chơi đùa cùng ngủ.
Tô Cảnh Dược khom lưng sờ sờ đầu Chiến Quốc, lúc này mới rũ mắt nhìn Ôn Thất Bạch đang ngủ say, hôn lên trán rồi ôm lên.
Đột nhiên Cáo hoa mất gối êm lộn hai cái trên sô pha, lại nằm sấp ngủ say.
Ôn Thất Bạch hơi tỉnh lại, ánh mắt mở ra một khe nhỏ nhìn Tô Cảnh Dược, lẩm bẩm một câu "Anh trở về thật muộn đấy. "Đặt đầu lên vai anh và nhắm mắt lại.
Phòng ngủ sáng lên một ngọn đèn nhỏ màu cam, ánh sáng chiếu đầy trong phòng, làm toàn bộ căn phòng đều trởi nên ấm áp.
Ôn Thất Bạch bị đặt trên giường rất tự giác đem mình lại co lại thành một cục, cuốn chăn ngủ thiếp đi.
Tô Cảnh Dược quỳ một gối trên giường, ôm lấy gáy Ôn Thất Bạch hôn lên môi cậu, nụ hôn ôn nhu kéo dài, phảng phất mang theo kiên nhẫn vô tận cuốn ly đầu lưi Ôn Thất Bạch triền miên vui đùa.
Ôn Thất Bạch cũng thanh tỉnh, đôi mắt xanh kia dưới ánh đèn màu cam kia càng thêm mê người, lông mi chợt run run, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Cảnh Dược.
Trong lòng giống như có một móng vuốt nhỏ đang gãi, ngứa ngáy, lại không bắt được, chỉ có da dán thịt thân mật khăng khít, mới có thể giảm bớt sự ngứa ngáy kia.
Tô Cảnh Dược đương nhiên biết mình muốn cái gì, nhưng chưa phải lúc, ít nhất hiện tại không phải.
"Đánh thức em?" Tô Cảnh Dược cũng chui vào trong chăn, ôm lấy Ôn Thất Bạch, ngay cả tiếng tim đập cũng giống như đan xen cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa.
"Biết rồi còn hỏi." Ôn Thất Bạch gối lên cánh tay Tô Cảnh Dược, nói thầm một câu rồi lại ngủ.
Tô Cảnh Dược siết chặt cánh tay, ôm Ôn Thất Bạch vào trong ngự.c, hôn lên má cậu, "Đừng ngủ nữa, nói chuyện với tôi."
Ôn Thất Bạch ngồi xếp bằng chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nhìn Tô Cảnh Dược trong chốc lát mới mở miệng hỏi, "Hôm nay anh có phải uống nhầm thuốc hay không?"
Tô Cảnh Dược:...
Chuyện Tô Cảnh Dược tra được, Trình Thiên Lam tự nhiên cũng biết, hắn biết rõ Tô Cảnh Dược tùy thời tùy chỗ có thể cho hắn một kích trí mạng, nhưng một kích trí mạng này lại chậm chạp không đến.
Điều này cũng làm cho hắn giống như một con cá trên thớt, chờ đợi cái cht, làm cho hắn buồn phiền, đứng ngồi không yên.
"Xem ra Tô Cảnh Dược không có ý định dùng chiêu này." Trình Thiên Lam nhíu mày nhìn Dịch Phương Nhu, "Như vậy chúng ta tạm thời an toàn.
Dịch Phương Nhu tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vẫn tốt như trước, nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, ngồi trên sô pha, bưng ly nước uống một ngụm nước mới cười nhạo một tiếng, "Sao cậu xác định hắn ta không muốn dùng?"
"Cậu làm sao xác định hắn không phải đang tìm chứng cớ khác, những thứ này chồng lên nhau, một kích giết sạch đây?"
"Trong tay cậu phạm không ít vụ án, không có tôi bao bọc, lão đầu tử biết, tuyệt đối sẽ không tha cho ậu."
Mỗi câu nói của Dịch Phương Nhu đều hùng hổ bức người, sắc mặt Trình Thiên Lam vừa mới chuyển biến lại âm trầm xuống.
Hắn quả thật không biết Tô Cảnh Dược lần này rốt cuộc muốn làm gì, cũng không thể xác định trong tay Tô Cảnh Dược rốt cuộc có chứng cớ nào khác hay không.
"Cậu tìm vài người đến chỗ Ôn Thất Bạch bên kia thử trình độ, nhìn
xem điểm mấu chốt của Tô Cảnh Dược ở đâu, đến lúc đó tôi lại quyết định có nên tiến hành bước tiếp theo hay không." Dịch Phương Nhu trong tay cầm ly thủy tinh trong suốt, cong khóe môi, cùng nhau nở nụ cười mê người, nếu không đủ, bà còn có lá bài tẩy Diệp gia.
Diệp gia cùng Tô gia cắt đứt lui tới, đến đời Diệp Phong An và Tô Cảnh Dược cũng không có hòa hoãn, thậm chí còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, đám lão già Diệp gia kia chắc hẳn rất có hứng thú giúp ba đem Trình gia thu vào trong túi.
Nghĩ đến đây, Dịch Phương Nhu nghiến răng nghiến lợi, bà mặc kệ nhọc nhằn đi theo Trình gia lão cả đời, không nghĩ tới trên di chúc mười mấy năm trước lại không có tên của bà.
Lão già đó dùng một câu nói trống rỗng chơi bà mấy chục năm, vậy bà liền cùng ông ta chơi đùa thật tốt, tuyệt đối làm cho ông ta không được cht dễ dàng.
Về phần Tô Cảnh Dược với Ôn Thất Bạch?
Dịch Phương Nhu hừ lạnh một tiếng, bà so với ai cũng rõ ràng hơn, với gia tộc giàu có này, tình cảm nói trắng ra đều là rác rưởi.
"Có biết Vệ Khanh không?" Dịch Phương Nhu cuối cùng dặn dò một câu, "Tìm Ôn Thất Bạch gây phiền toái, phải từ trên người cậu ta xuống tay."
Ngày Vệ Khanh xuất viện, Ôn Thất Bạch đi qua đón cậu, cố ý quấn mặt kín mít.
"Tiểu Bạch, Vệ Khanh mấy năm nay được con chăm sóc." Ba Vệ nói xong âu đó liền cảm thấy có chút không ổn, con trai mình hình như từ mẫu giáo đã được chăm sóc, lại không chỉ hai năm nay.
"Vệ Khanh cũng chăm sóc con, không tính." Ôn Thất Bạch xách cặp sách Vệ Khanh trong tay, rất nặng.
Đưa Vệ Khanh về ký túc xá, ba mẹ Vệ mới yên tâm trở về, lại ở cửa ký túc xá cố ý dặn dò con trai mình mấy lần phải cẩn thận, nhất là mẹ Vệ, đem đầu Vệ Khanh đánh giống như trống đánh trống.
Vệ Khanh vẻ mặt đau khổ, cho đến tiễn ba mẹ mình đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Thất Bạch không phải là lần đầu tiên đến ký túc xá Vệ Khanh, quen thuộc kéo ghế ngồi xuống, lúc này mới tháođồ trên mặt rót cho mình một ly nước.
"Bạn cùng phòng của cậu đâu?" Ôn Thất Bạch nhìn quanh ký túc xá một vòng, phát hiện một người cũng không có, lần trước lúc cậu tới, mấytên ngốc trong ký túc xá Vệ Khanh vẫn còn ở đây.
"Có thể đi phòng thí nghiệm rồi." Vệ Khanh cười hì hì cũng kéo ghế ngồi bên cạnh, mở ra một quyển sách.
"Còn cợt nhả, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng rằng lần này may mắn sẽ không sao, lần sau cẩn thận một chút." Ôn Thất Bạch tát một cái vào đầu chó của Vệ Khanh, "Thật tưởng là học sinh tiểu học đánh nhau, đây cũng không phải là nói đùa."
Vệ Khanh sau khi bị tát một cái quyết đoán thành thật hẳn lên, cậu biết Ôn Thất Bạch là lo lắng cho cậu, cũng biết Ôn Thất Bạch sốt cao nằm viện.
Tố chất thân thể Ôn Thất Bạch luôn luôn không tệ, đừng nói là sốt, ngay cả cảm nhẹ cũng rất ít, lần này phỏng chừng thật sự là nóng nảy mới có thể như vậy.
"Được rồi, lát nữa tôi còn phải họp báo, cậu nghỉ ngơi sớm một chút." Ôn Thất Bạch nhìn đồng hồ, còn có hai mươi phút, cậu còn có thể đến kịp, uống cạn nước trong ly, đứng lên.
Vừa mới mở cửa ký túc xá ra, Ôn Thất Bạch đã bị chặn lại, bên ngoài ký túc xá ít nhất có bảy tám tráng hán, nhóm người này nhìn đã biết không có ý tốt, ai nấy nhìn qua đều giống như người biết võ.
"Vệ Khanh, lễ chào đón ký túc xá của cậu dường như không quá thân thiện nhỉ." Ôn Thất Bạch lui về phía sau một bước, nhìn về phía Vệ Khanh, những người này rõ ràng là sớm có chuẩn bị, bằng không ký túc xá sẽ không để cho loại nhân sĩ xã hội nhìn qua đã biết nguy hiểm mười phần này tiến vào.
Vệ Khanh vẻ mặt ngốc nghếch, "Tiểu Bạch, những người này không phải là bạn cùng phòng của tôi."
Không phải Vệ Khanh không sợ, thật sự là từ nhỏ nhân số tìm bọn họ gây phiền toái thật sự quá nhiều, dưới loại tình huống này, cậu phải làm là ở bên cạnh cổ vũ Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch vịn trán, nghiêng mắt nhìn thoáng qua cửa nhà vệ sinh đóng chặt, "Trốn vào bên trong."
Vệ Khanh nghe lời chạy đi kéo cửa nhà vệ sinh, vừa mới mở cửa một cái liền nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng của mình bị đánh đến mặt mũi bầm dập bị nhét vào, nhà vệ sinh nho nhỏ chen chúc giống như cá mòi đóng hộp.
"Tiểu Bạch~" Vệ Khanh khóc lóc, nhìn Ôn Thất Bạch, "Không còn chỗ! "
"Vệ Khanh, cậu trước cởi bỏ ho chúng tôi đi." Bạn cùng phòng của Vệ Khanh bị Vệ Khanh ngu xuẩn muốn khóc, các cậu chỉ có hai cậu, còn không đem mấy người chúng tôi cởi trói cùng nhau đánh nhau, tuyệt đối sẽ chịu thiệt đó.
Một người bạn cùng phòng khác cũng nói chuyện, "Đỡ trẫm đứng lên, trẫm không thể bị đánh lén vô ích như vậy. "
Bạn cùng phòng thứ ba hữu khí vô lực mở miệng, "Hai người các cậu coi như tốt, mẹ nó tôi xui xẻo nhất có được hay không. "
Ông đây bị bị đặt dưới cùng, và ông đây đã bị nghiền nát.
Vệ Khanh: "Các cậu không cần hỗ trợ, Tiểu Bạch có thể giải quyết."
Ba người bạn cùng phòng muốn tặng Vệ Khanh một câu "Mẹ nó", Tiểu Bạch nhà cậu nhìn qua giống như một con gà yếu, giải quyết sợi lông ấy, không bị đánh là tốt rồi, hơn nữa mục đích chủ yếu của chúng ta không phải là hỗ trợ có được hay không thằng ngốc.
Vệ Khanh đang cùng mấy người bạn cùng phòng giao lưu, Ôn Thất Bạch bên kia đã giải quyết không sai biệt lắm.
"Tôi cho anh giá gấp đôi như thế nào?" Ôn Thất Bạch hỏi.
Người đàn ông dẫn đầu lắc đầu, bọn họ làm lưu manh cũng có điểm mấu chốt, lập quy củ mới có thể có cơm ăn.
"Gấp ba lần."
Người đàn ông dẫn đầu vẫn lắc đầu.
"Gấp năm lần."
Người đàn ông dẫn đầu che mặt hiển nhiên là đã dao động, ở trước mặt tiền bạc, hắn quyết định vứt bỏ liêm sỉ.
"Đây là thẻ." Ôn Thất Bạch từ trên bàn sờ một tấm tên Vệ Khanh đưa tới, "Mật mã là sáu chín, tôi nói với các người, tôi lớn nhỏ tốt xấu gì cũng coi như là nhân vật của công chúng, sẽ không gạt người. "
Người đàn ông dẫn đầu quyết định tin tưởng Ôn Thất Bạch, "Tôi đã xem phim của cậu, kỳ thật tôi cũng không muốn gây phiền toái cho cậu, phim mà anh đóng quả thực là quá có ý thức chính nghĩa, tôi đặc biệt thích loại người tốt như cậu."
Ôn Thất Bạch bị phát thẻ người tốt, vẻ mặt chân thành nở nụ cười.
Vệ Khanh: Thẻ của tôi dường như chỉ còn lại đồng.
"Đúng rồi, có một câu tôi không biết nên nói không đúng." Người đàn ông dẫn đầu nhét thẻ vào túi, lúc này mới tận tâm tận trách mở miệng, "Lúc tôi nhận được công việc này, người kia nói để cho ta nói một câu cuối cùng với cậu."
Ôn Thất Bạch cong con ngươi, "Nói gì?"
"Hắn nói nhất định phải hung tợn nói cho cậu biết một câu, con nuôi."
Sắc mặt Ôn Thất Bạch nhanh chóng lạnh xuống, mặt không chút thay đổi nâng má nhìn tên côn đồ dẫn đầu, "Còn nữa thì sao? Anh ta còn nói gì nữa?"
Người đàn ông dẫn đầu ngây ngô lắc đầu, "Những thứ khác thì không có."
Trong ký túc xá đột nhiên an tĩnh lại, quỷ dị đến cực điểm, chỉ còn lại âm thanh Ôn Thất Bạch gõ nhẹ mặt bàn.
"Tiểu Bạch." Vệ Khanh vỗ vỗ bả vai Ôn Thất Bạch, nhắc nhở, "Cậu nên đi họp báo."
Người đàn ông dẫn đầu lúc này mới phản ứng lại chính mình giống như bị dọa, mang theo mấy tiểu đệ cũng nhanh chóng ra khỏi ký túc xá, bầu không khí vừa rồi quá quỷ dị, làm cho hắn cảm thấy mình giống như một con cừu non đang chờ làm thịt.
Ôn Thất Bạch nghiêng mắt nhìn Vệ Khanh, trong mắt bình tĩnh chợt châm chọc một tiếng, "Vệ Khanh, cậucố ý. "
.