Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

chương 342: nhị thiếu gia đính hôn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: shinoki

Có quá nhiều nghi vấn, cô không giải đáp được, mê đoàn vọt vào cô vốn đã tuyệt vọng trong thân thể.

Trên bức ảnh kia, trong tay em trai cô cầm một bức tranh, phong cách vẽ cũng tương tự cô, đây chính là linh cảm giữa cặp sinh đôi sao?

Bác sĩ lông mày sẹo đó thật sự là do cha cô phái tới sao?

Vạn nhất không phải, vạn nhất hắn có âm mưu, vậy không phải là cô kéo hai bảo bảo vào nguy hiểm sao?

Nhưng nếu như cha đẻ muốn nhận cô, vậy không quản tình cảm đối với cô như thế nào, luôn có thể thay cô giữ hai đứa bé lại... Có thể trà trộn bác sĩ vào trong đám người của Cung gia, bản lĩnh của cha đẻ cô cũng không nhỏ đi.

Thờì Tiểu Niệm từ từ đi về phía trước.

Cô nhìn nhận tất cả mọi thứ bằng mặt trái tâm lý, cô hận Cung gia, nhưng đột nhiên cha đẻ nói muốn tới cứu cô...

Giống như trong sa mạc mờ mịt, cô đột nhiên thấy một con suối, cô không biết đó là thực hay là ảo ảnh, có nên uống nước hay không.

Có chấp nhận cứu hay không, Thờì Tiểu Niệm rối loạn.

Những vấn đề này liên tục quấn quít trong lòng cô, nên làm như thế nào, cô rất chần chờ, do dự, qua rất lâu cô mới nghĩ xong.

Khi cô một mình gặp lại bác sĩ lông mày sẹo một lần nữa, Thờì Tiểu Niệm nói, "Tôi chấp nhận được cứu, nhưng phải đợi sai khi tôi sinh."

"Tại sao?"

Bác sĩ lông mày sẹo kinh ngạc đến ngây người, không thể hiểu được nhìn về phía cô, "Cô không muốn đứa trẻ đi theo ngươi bên người?"

"Tôi không thể mang con mình ra làm trò đùa, đứa trẻ ở Cung gia ít nhất cũng được bảo đảm tánh mạng, mạng tôi có mất cũng không vấn đề gì, chờ tôi sinh bảo bảo xong, tôi sẽ đi theo anh, nếu như mọi chuyện đều như lời anh nói, đến lúc đó đoạt con lại cũng không sao."

Thờì Tiểu Niệm nói như chặt đinh chém sắt.

Đây là biện pháp chu toàn duy nhất cô có thể nghĩ ra.

Bất kể như thế nào, cô cũng phải bảo đảm con mình được an toàn, sau đó mới nói đến chuyện khác, đi một bước nhìn một bước.

Thấy cô kiên định như vậy, bác sĩ lông mày sẹo cũng không có cách nào khuyên nữa, liền nói, "Vậy cũng tốt, tôi tìm cơ hội hỏi cấp trên, xem hắn có quyết sách gì."

"Anh có thể liên lạc với bên ngoài?"

Thờì Tiểu Niệm ngạc nhiên.

"Nơi này chỉ có Thời tiểu thư bị trói chặt mà thôi." Bác sĩ lông mày sẹo cung kính cúi thấp đầu về phía cô, sau đó cáo từ xoay người rời đi.

" Chờ một chút..." Thờì Tiểu Niệm gọi hắn lại, "Anh có thể nói cho tôi biết, nhà cha đẻ của tôi là dạng gì, người thân của tôi như thế nào, được không?"

Nếu nói cô không hiếu kì với nhà cha đẻ, đó là không thể nào.

"Thời tiểu thư, tôi không nên ở đây quá lâu." Bác sĩ lông mày sẹo nói, "Những thứ này, chờ sau khi cô đến Tịch gia tự nhiên sẽ biết."

Nói xong, bác sĩ lông mày sẹo sải bước rời đi.

"..."

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ảm ảm, cô vốn có nhà, cô vốn có người thân... Đối với cô mà nói cũng quá xa lạ, thần bí, chỉ sống trong tưởng tượng của cô.

...

Một nơi xa xôi, một xó xỉnh nào đó trên thế giới.

Trong căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, hiện đại, một bóng người thon dài đang ngồi xử lý văn kiện trước bàn đọc sách.

Hắn mặc trên người âu phục được cắt may thủ công trị giá không rẻ, vóc người hoàn mỹ, xương ngón tay rõ ràng, trên tay đang cầm một cây bút, viết thoăn thoắt trên văn kiện.

Một vài tia sáng len lỏi qua cửa sổ, rơi vào trên người hắn.

Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn sách vang lên.

Người đàn ông cầm điện thoại lên, nghe bên kia nói, khoé môi câu lên một độ cong, "Cô ấy càng ngày càng cẩn thận, ngay cả ý tưởng để con ở lại Cung gia để bảo đảm an toàn cũng nghĩ ra."

Cô trải qua quá nhiều chuyện, hình thành ý thức tự phòng bị cho mình.

"Vậy làm sao bây giờ, cô ấy không tín nhiệm tôi."

Giọng nói trong điện thoại có chút lo lắng.

"Cô ấy dĩ nhiên sẽ không tin tưởng ngươi, ngươi chẳng qua là một người xa lạ, Tịch gia đối với cô ấy mà nói cũng là người xa lạ, cô ấy sẽ không giao tính mạng của con mình cho ngươi." Người đàn ông cầm điện thoại nói, giọng tỉnh táo.

"Vậy thì theo ý cô ấy, chờ đứa trẻ được sinh ra rồi mang về Tịch gia sao?"

"Không được." Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông nhất thời lạnh lẽo, "Cung gia là ai chứ, đứa trẻ rơi vào tay bọn họ, cô ấy có muốn đoạt cũng không dễ dàng như vậy, đến lúc đó không tránh được lại phải cùng Cung Âu có chút đồng thời xuất hiện."

Hắn thật vất vả mới đợi được đến khi cô sinh ra hận ý nồng nặc đối với Cung Âu, không thể nào để bọn họ ở chung một chỗ được nữa.

"Vậy ý của ngài là?"

Người ở đầu điện thoại bên kia cung kính hỏi.

"Ngươi không có được sự tín nhiệm của cô ấy, vậy thì đợi đến lúc cô ấy tin tưởng ngươi đi." Người đàn ông cầm điện thoại nói, thanh âm quả quyết, "Ngươi trở về, cất điện thoại vệ tinh đi, không được để lộ chân tướng."

" Ừ." Giọng nói trong điện thoại dừng lại một chút, người nọ không nhịn được hỏi, "Nhưng phòng bị trong lòng cô ấy quá nặng, tôi cảm giác được, bây giờ đối với ai cô ấy cũng chỉ nghe ba phần, nhắc tới Cung Âu trong mắt lại tràn đầy hận ý, sao cô ấy có thể hoàn toàn tín nhiệm ngài?"

Người đàn ông ngồi trước bàn đọc sách, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút, viết xuống văn kiện, ngoắc ngoắc môi, sau đó nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng, "Là tôi."

Nói xong, người đàn ông liền cúp điện thoại, tiếp tục phê duyệt văn kiện.

...

Ngày Thời Tiểu Niệm sinh là một ngày sương mù dày đặc, không đợi được ngày dự sinh, mà sớm hơn trước một tuần.

Hoàn toàn là một ngày bất ngờ.

Sương mù dày đặc bao phủ ngọn tháp bên bờ biển, dày đến người đi ra ngoài là có thể biến mất.

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở cửa, Charles đứng bên người cô, cầm đàn violon kéo một bài hát êm tai.

Thờì Tiểu Niệm nghe bài hát kia, cảm thấy hai đứa trẻ không an phận.

Bọn nhỏ cũng thích âm nhạc sao?

Đàn xong một khúc, Charles buông đàn violon xuống, Thờì Tiểu Niệm tán gẫu cùng hắn, "Charles, anh khiến tôi nghĩ đến Phong Đức, hắn cũng là một quản gia."

"Tôi không thể so với hắn, hắn là một quản gia tuyệt vời, hắn rất lợi hại." Charles đứng ở nơi đó khẽ mỉm cười, "Cung gia có rất nhiều quản gia, nhưng Phong Đức là người da vàng, hắn từng bị gạt qua, là Nhị thiếu gia mang hắn đến Trung quốc."

Mặc dù chủ nhân của Cung gia là ngưởi có huyết thống da vàng, nhưng quản gia so bì với nhau, với Phong Đức đều mang chủng tộc ra nói

Nghe vậy, Thờì Tiểu Niệm không khỏi nói, "Quý tộc cái gì? Là một lão già dùng đầu óc bã đậu để suy nghĩ thì đúng hơn."

Thời đại nào rồi còn phân biệt chủng tộc, thật là chán ghét.

"..."

Charles cười nhưng không nói.

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở cửa, mặc trên người váy rộng thùng thình, bụng đã tương đối lớn, thân thể cô phải dựa vào sau mới thoải mái hơn một chút.

"Mệt không?" Charles thấy vậy quan tâm hỏi.

"Tôi hy vọng mệt mỏi có thể kéo dài thêm dài một chút." Thờì Tiểu Niệm cười một tiếng.

Dù là có người nói phải cứu cô, cô cũng không dám đem toàn bộ hy vọng bỏ vào.

Cô không dám hoàn toàn tin tưởng người nào, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, đạo lý đó cô đã lãnh hội quá nhiều từ Cung Âu, quá đau.

"Thời tiểu thư, bảo bảo nhất định rất xinh đẹp, khẳng định rất giống Nhị thiếu gia." Charles nói.

"Có thể không nói tới hắn không?"

Nhắc tới Cung Âu, sắc mặt Thờì Tiểu Niệm có chút khó coi, tái nhợt đi mấy phần.

Chuyện cho tới bây giờ, bảo bảo của cô cũng sắp ra đời, cô và Cung Âu cũng đã chia tay nửa năm rồi.

Còn có cái gì để nói?

Hắn bây giờ hẳn sống rất vui vẻ đi, có lẽ hắn biết tung tích của cô, nói không chừng cũng đồng tình với cách làm của La Kỳ, ép mẹ đoạt con.

Hắn đã không còn yêu cô, hắn đối phó với cô như đã từng làm với Đường Nghệ, muốn đứa bé, không muốn mẹ.

A.

"Thật xin lỗi, Thời tiểu thư." Charles nói xin lỗi, sau đó rót một ly nước đưa cho Thờì Tiểu Niệm.

Thờì Tiểu Niệm nâng ly nước lên, đang muốn uống, một người hộ vệ từ bên ngoài chạy vào, kích động hô, "Quản gia Charles, ngài biết hôm nay là ngày gì không? Cung gia có tin tức lớn truyền tới."

"Kích động cái gì, có thể có tin tức lớn gì, đi xuống."

Charles đứng ở nơi đó bất mãn nói.

Bọn họ ở bờ biển này không có tín hiệu, không thể có bất kỳ tin tức nào truyền tới, trừ phi là Cung gia bên kia cố ý truyền tin tức tới.

Nếu như là cố ý, vậy khẳng định chính là muốn truyền tới tai Thờì Tiểu Niệm.

Hắn không đành lòng Cung gia đối xử như vậy với một người mẹ trẻ sắp mất đi đứa con của mình.

Nhưng Thờì Tiểu Niệm ở trong ngọn tháp lâu như vậy, đã sớm trở nên vô cùng nhạy cảm, vì vậy lúc này hỏi, "Tin tức lớn gì?"

" Cái này..." Hộ vệ do dự nhìn về phía Charles.

Charles còn muốn ngăn cản, hộ vệ rất là hưng phấn, không nhịn được nói ra, "Hôm nay Cung gia tổ chức dạ tiệc lớn, tuyên bố kết thông gia với gia tộc Lancaster, mà nghe nói tối hôm nay, Nhị thiếu gia muốn cùng Đại tiểu thư Lancaster đọc lời tuyên thệ đính hôn trước mặt mọi người! Không nghĩ tới Nhị thiếu gia nhanh như vậy đã đính hôn! Đây đúng là một tin tức lớn!"

Charles theo bản năng nhìn về phía Thờì Tiểu Niệm.

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, an tĩnh nghe, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, không có biểu tình gì, không buồn, không vui, hai tay cầm ly uống một hớp nước, trên khuôn mặt không có ưu tư.

Thật giống như đang nghe một chuyện rất bình thường.

"..."

Thấy cô như vậy, Charles cũng không biết nên vui vẻ hay là khẩn trương.

Nghe được thiếu gia đính hôn, phản ứng của cô bình thường như vậy sao?

"Là tối hôm nay đính hôn sao?" Thờì Tiểu Niệm uống một hớp nước, nhàn nhạt hỏi, tựa như đang hỏi một chuyện hoàn toàn không liên quan đến cô.

"Tối nay không tính, chỉ là tuyên thệ thôi, nhưng hai đại gia tộc kết thân, lời tuyên thệ này còn hữu hiệu hơn cả luật pháp." Hộ vệ đứng ở nơi đó đáp.

So với luật pháp còn hữu hiệu hơn.

"Phải không?" Thờì Tiểu Niệm lãnh đạm cười một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Charles, "Charles, Cung phu nhân lần này hẳn rất vui mừng."

Cầu người được người.

Muốn gì được đó.

La Kỳ nhất định rất vui.

"..."

Charles không biết nên nói gì.

Thờì Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về sương mù ngoài cửa, sương mù dày đặc đến nỗi không thấy được biển, trắng xoá một mảnh, đưa tay không thấy được năm ngón.

"Xem ra sương mù đến tối cũng không tan được." Thờì Tiểu Niệm hời hợt nói.

Cung Âu và Mona hôm nay tuyên thệ đính hôn vào hôm nay, Anh quốc có sương mù.

Thờì Tiểu Niệm suy nghĩ, không biết sương mù bên kia có dày như này không.

Trong lúc nhất thời, trong ngọn tháp rất an tĩnh, trừ tiếng sóng vỗ vào vách đá từ bờ biển bên kia truyền tới, không có một âm thanh khác.

Cô ngồi yên lặng, gương mặt ảm đạm, chết lặng, thật giống như không còn gì có thể kích thích tới cô, chỉ có tay cầm thật chặt ly nước.

Càng nắm càng chặt. Đầu ngón tay trắng bệch của cô vuốt ve ly nước, cô dùng cách đó để kiềm chế ưu tư của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio