Editor: Yuhina
Nghe vậy, Từ Băng tâm lắc lắc đầu, "Ta không biết Tịch gia làm cái gì, từ xưa đến nay ta cũng không rành về chuyện làm ăn, cha của con cũng sẽ không để ta biết. Năm đó, chỉ nói an bài để ta trốn khỏi đất nước, ông ấy nói nếu không chạy trốn thì sẽ bị người đuổi giết, ta cũng chỉ biết làm theo lời của ông ấy."
""
Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Thời Tiểu Niệm cầm cốc trà sữa, sau đó nhẹ giọng nói rằng, "Thiên Sơ cũng vậy, hắn nói đang giúp Tịch gia làm việc, nhưng lại không chịu tiết lộ cho con biết Tịch gia kinh doanh cái gì."
Cô còn tìm tòi trên internet về Tịch gia người gốc Hoa mang quốc tịch Italia.
Kết quả ngay cả một chút thông tin cũng không có.
Tịch gia đặc biệt thần bí, thần bí đến nỗi cô thân là con gái của Tịch gia, mẹ của cô là nữ chủ nhân của Tịch gia cũng không rõ Tịch gia đang làm gì.
"Từ xưa đến nay Tịch gia luôn trọng nam khinh nữ, gia nghiệp cũng luôn luôn truyền cho nam chứ không truyền cho nữ."
"…"
Trên thực tế, ngay cả con gái ruột cũng không thể biết Tịch gia đang làm những gì.
Sự thiên vị này cũng chênh lệch quá nhiều.
Từ Băng tâm ngồi ở chỗ đó bỗng nhiên cười nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, "Lần trước cha con mới hối thúc hôn kỳ của con và Thiên Sơ đó, nếu hai con kết hôn, thì Thiên Sơ mới thuận lý thành chương tiếp nhận Tịch gia."
"Mẹ"
Nhắc tới chuyện này, Thời Tiểu Niệm không khỏi nhíu nhíu mày.
So với người mẹ khá dính người của cô, thì cha cô có vẻ rất bình tĩnh.
Cha cô trọng nam khinh nữ, sau khi cô quy nhận tổ tông thì câu nói đầu tiên của ông là, "Tiểu Niệm, ta đã điều tra hồ sơ cá nhân của con, Cung gia xuất thân quý tộc, cao cao tại thượng, Tề đại phi ngẫu (*), đừng suy nghĩ nữa. Mộ Thiên Sơ, thằng bé này rất có năng lực, ta cũng coi trọng nó, với lại nó đối với con cũng tình thâm ý trọng, các con mau chóng kết hôn, ta sẽ để cho nó thay tên thuận lợi tiến vào trung tâm của Tịch gia."
(*)Tề đại phi ngẫu: ý nói của Tịch cha tỏ vẻ dòng dõi hoặc vị thế của mình hèn mọn, không dám trèo cao.
Trong văn học thường xuất hiện câu này khi một nhân vật trưởng bối muốn dựng vợ gả chồng, chọn lựa bạn đời cho con cháu, “Tề đại phi ngẫu” được lấy ra làm ví dụ để đại biểu quan niệm “môn không đăng hộ không đối thì khó hạnh phúc”, “trèo cao sợ té đau”.
Người xưa hay nói, xứng lứa vừa đôi, không chỉ nói về dung mạo, trình độ văn hóa mà còn cả gia thế dòng dõi. Người không thuộc cùng một cấp bậc, khó duy trì sự hòa thuận lâu dài.
Gia nghiệp của gia đình cô làm cái gì cô cũng không biết.
Cha cô muốn cô kết hôn, để con rể tiếp quản gia nghiệp rồi.
Nhưng bây giờ, bên người cô chỉ còn một con gái, con trai còn đang ở trong tay Cung gia, sao cô có tâm tình bàn luận chuyện cưới gả chứ.
Lại nói, bộ dáng hiện tại này của cô làm sao xứng với Mộ Thiên Sơ.
"Oe oe o….."
Một âm thanh mềm mại non nớt truyền đến.
Thời Tiểu Niệm và Từ Băng Tâm đồng thời cúi đầu nhìn lại, một bé gái nho nhỏ nằm ở bên trong xe đẩy trẻ con, vui vẻ lộ ra nụ cười, đầu lưỡi nho nhỏ hồng hào lộ ra bên ngoài, đôi mắt to tròn linh động, lấp lánh như những vì sao.
"Tiểu Quỳ của chúng ta có phải là đói bụng rồi không"
Từ Băng Tâm thấy thế, muốn đi pha bình sữa.
Với một người bị giam cầm ròng rã nửa năm mới được cứu ra, thì trong khoảng thời gian đó cuộc sống của Thời Tiểu Niệm chỉ toàn là bóng tối, chỉ có đứa bé trước mắt này- con gái của cô trở thành ánh sáng duy nhất của cô.
Vì thế, cô đặt tên con gái là tiểu Quỳ(*).
(*)Quỳ [葵]: Hướng nhật quỳ 向日葵 một giống cây hoa một nhánh mọc thẳng, nở hoa vàng vào cuối thu đầu hạ, hoa nở thường hướng về mặt trời (Helianthus annuus) nên gọi là hoa hướng dương. Còn gọi là hoa quỳ 葵花, triều dương hoa 朝陽花. “Người hiềm rằng cúc qua trùng cửu. Kẻ hãy bằng quỳ hướng thái dương” (Ứu Trai) | “Hang thẳm phen này xuân nỡ phụ. Lòng quỳ khôn biết hướng về dương” (Hồng Đức) | “Ở đây nàng học bồ đề. Chăm chăm một tấm lòng quỳ hướng dương” (Phan Trần)
"Vừa mới ăn xong mà, con bé tham ăn quá, không biết có lớn nhanh không." Thời Tiểu Niệm ngăn mẹ đi pha sữa, đặt cốc Cappuccino trong tay xuống, ôm tiểu Quỳ vào trong ngực, "Mẹ, để con ôm con bé đi dạo một chút."
"Tốt."
Từ Băng Tâm gật đầu.
Thời Tiểu Niệm ôm con gái đi dạo quanh sân bay, tiểu Quỳ mở to đôi mắt linh động, đầu lưỡi liếm liếm, nhìn dáng vẻ rất tham ăn.
Nhỏ như vậy mà đã tham ăn, lớn lên không biết có giống Cung Âu không
Nghĩ đến cái tên đó, hô hấp của Thời Tiểu Niệm như trở nên cứng lại, cô ôm con gái đi về phía trước.
Phía xa xa kia treo một màn hình TV cực lớn.
Trên TV đang tuyên truyền quảng cáo cho người máy thông minh của N.E, quảng cáo mang hơi thở của khoa học kỹ thuật, thể hiện đẳng cấp của tương lãi.
Cuối cùng, phối hợp một lời quảng cáo ‘N.E tiến về tương lai’
Ngữ khí ngông cuồng bá đạo giống y như đúc người sáng tạo ra nó.
Người máy.
Không biết hiện tại Mr Cung thế nào rồi.
"A."
Tiểu Quỳ ở trong lòng cô chuyển động cái đầu nho nhỏ, cũng làm ra vẻ hiểu biết mà nhìn về phía màn hình TV.
"Con hiểu sao" Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn về phía con gái.
"A yayaaa."
Tiểu Quỳ phát ra thanh âm nhỏ bé, hoàn toàn không phiên dịch được.
"Đại tiểu thư."
Có âm thanh truyền đến.
Thời Tiểu Niệm xoay người, mấy vệ sỹ đứng ở nơi đó hướng về phía cô cúi thấp đầu, cung kính mà nói, "Đại tiểu thư, xe đã đến, có thể đi được rồi."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cô con gái trở về trong xe đẩy trẻ con, đẩy xe đi về phía trước.
Từ Băng Tâm phong thái ung dung đi ở bên cạnh cô, đưa cho cô một chiếc kính mắt, Thời Tiểu Niệm mỉm cười đưa tay nhận lấy, đeo kính lên, cảm giác khí chất lắng đọng hơn so với trước đây.
Theo sau hai người là hơn mười bảo tiêu, dáng vẻ hùng hồn, rước lấy không ít ánh mắt của mọi người.
Năm chiếc xe Rolls-Royce thương vụ chạy ở trên đường, có không ít người đều quay lại ngước nhìn.
Đoàn xe dừng trước tòa cao ốc trụ sở mới của Truyện tranh Cách Uy.
Phía trước cửa tòa cao ốc được trải thảm đỏ, hai hàng nhân viên đứng chờ ở hai bên thảm đỏ, mỗi người đều có vẻ mặt tươi cười.
Vợ chồng Hạ Vũ đứng phía trước nhân viên, lo lắng chờ đợi, thấy đoàn xe thương vụ dừng lại, Hạ Vũ vội vàng lên trước vài bước.
Tài xế đi xuống xe, mở cửa xe.
Một đôi chân mảnh khảnh bước ra khỏi xe, Thời Tiểu Niệm từ trong xe bước xuống, vóc người cao gầy tinh tế, góc áo khoác tung bay ở trong gió, trên cổ tay là chiếc đồng hồ của một thương hiệu nổi tiếng, dưới ánh mặt trời mặt đồng hồ phản xạ ra ánh sáng, mái tóc dài được buông xõa tùy ý, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn được trang điểm nhạt, khuôn mặt đại hỉ của Hạ Vũ được phản chiếu trên mặt kính mắt màu đen.
"Hạ Vũ."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đưa tay lấy kính mắt xuống, đôi mắt ngậm lấy ý cười nhìn về phía Hạ Vũ.
Thời gian, thực sự là kỳ diệu.
Lần trước gặp mặt, Thời Tiểu Niệm ôm cái bụng to; lần này, đổi lại là Hạ Vũ ôm cái bụng lớn.
Hạ Vũ vừa nhìn thấy cô nước mắt đã lập tức rớt xuống, chạy vội về phía cô, Thời Tiểu Niệm vội vã đưa tay ra ôm lấy cô.
Bụng của Hạ Vũ đã lộ ra, làm cho tư thế ôm của hai cô có chút quái dị.
"Cô còn biết trở về à, đúng là không có lương tâm mà."
Hạ Vũ vừa khóc vừa đánh nhẹ vào lưng cô.
"Đừng khóc, phụ nữ có thai đừng quá xúc động, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo." Thời Tiểu Niệm cười nói, đôi mắt cũng có chút chua xót.
"Thì sao, biết rõ tôi không thể khóc, vậy mà cô cứ chọc tôi." Hạ Vũ nghe nói như thế lập tức buông cô ra, đưa tay xoa xoa nước mắt, "Đi, tôi đưa cô đi tham quan, bây giờ chúng ta chuyển vào tòa cao ốc mới, tiền thuê bên này rất đắt đó."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Vừa xuống máy bay xong là cô trực tiếp chạy đến chỗ của Hạ Vũ.
Hạ Vũ là bạn tốt hiếm thấy trong cuộc sống của cô.
Sau khi ổn định sinh hoạt ở Tịch gia, chuyện đầu tiên cô làm là tìm số điện thoại của Hạ Vũ để liên lạc, trong điện thoại Hạ Vũ vừa khóc vừa nói.
Trong điện thoại, Hạ Vũ nói một câu mà cho đến nay Thời Tiểu Niệm khó có thể quên được nói, "Thối Tiểu Niệm, cô có biết tôi gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho cô hay không, nhưng điện thoại di động của cô lại ở trong tay tôi."
Lòng của cô rất chấn động.
Bởi vậy, mặc dù cô có tất nhiều hồi ức không vui ở S thị này, nhưng nghe được Hạ Vũ yêu mời cô trở về nước để phát triên, cô vẫn là dứt khoát trở về.
Truyện tranh Cách uy được chuyển tới tòa cao ốc mới, không gian so với trước đây càng lớn hơn.
Vật đổi sao dời, sự vật luôn thay đổi.
Sau khi tham quan, Thời Tiểu Niệm và Hạ Vũ đi vào phòng tiếp khách, toàn bộ không gian trong phòng tiếp khách đều được giản lược với bầu không khí trong sạch, trên tường thủy tinh dán mấy tấm poster truyện của cô cùng với áp phích quảng cáo của phim truyền hình, phim điện ảnh.
Hạ Vũ tận tâm nâng đỡ cô, rõ ràng dưới trướng của Cách Uy còn có rất nhiều họa sĩ truyện tranh ưu tú khác.
"Đến đây, Tiểu Niệm, đây là bữa sáng mà tôi đã đáp ứng mang đến cho cô, tuy rằng bây giờ không phải là sáng sớm, bữa sáng này cũng tới muộn một chút."
Âm thanh của Hạ Vũ vang lên ở sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy một phần bữa sáng bình thường được đặt trên bàn.
Đã đáp ứng mang bữa sáng cho cô.
Suýt chút nữa là cô đã quên mất rồi, khi đó cô còn đang nằm viện, Hạ Vũ nói mang sớm cho cô một chút, kết quả, cô đã bị bắt đến Anh quốc xa xôi.
Thời Tiểu Niệm nhìn phân bữa sáng này, trong lòng cảm thấy cảm động, "Cám ơn cô, Hạ Vũ."
Phần bữa sáng này, vĩnh viễn không bao giờ muộn.
"Vậy cô nể mặt tôi ăn một chút đi, có như vậy lòng tôi mới nhẹ nhõm đi được một chút."
Hạ Vũ vừa nói vừa liếc mắt ra bên ngoài tường thủy tinh một chút, cô thấy Từ Băng Tâm đẩy xe đẩy trẻ con đang đi tham quan công ty cùng Lý Ca, cô lập tức nói, "Con gái của cô thật đẹp, sau này con của tôi mà được một phần tám như con cảu cô thì tôi đã thấy rất vui vẻ rồi."
"Mới có ba tháng làm gì mà đã nhìn ra được đẹp hay không." Thời Tiểu Niệm không khỏi cười nói.
"Là dung mạo xinh đẹp, tôi nhìn ngũ quan của Cung tiên sinh còn không có cảm giác lai nhiều như vậy, ngũ quan của tiểu Quỳ còn sắc nét hơn hắn một chút." Hạ Vũ nhanh mồm nhanh miệng địa nói.
"…"
Nghe vậy, sắc mặt của Thời Tiểu Niệm bỗng chốc trở nên khó coi lên mấy phần, "Hạ Vũ, giữa chúng ta có thể đừng đề cập tới hắn nữa có được hay không "
Hiện tại này cả cái tên của Cung Âu cô cũng không muốn nghe thấy.
Hai chữ kia tiến vào trong lỗ tai của cô, lại như lưỡi dao đâm vào, khiến cho trái tim cô rỉ máu.
Hạ Vũ đứng ở nơi đó nhìn dáng vẻ này của Thời Tiểu Niệm, nhợt nhạt cau mày, tay đặt ở bên hông, nói rằng, "Tiểu Niệm, tôi biết đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà tôi cảm thấy Cung tiên sinh hắn"
Lời của cô còn chưa nói hết, điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm đã rung lên.
"Thật không tiện."
Thời Tiểu Niệm áy náy nhìn về phía Hạ Vũ, sau đó lấy điện thoại di động ra, cô tưởng Mộ Thiên Sơ hay cha mình gọi điện thoại tới, kết quả là một dãy số lạ.
Thời Tiểu Niệm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngắt điện thoại.
Còn chưa kịp cất điện thoại di động đi, số điện thoại kia lại một lần nữa gọi tới, rất phiền phức.
Người nào.
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, suy tư hai giây sau đó nhận điện thoại, để điện thoại bên tai, "Xin chào."