Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

chương 479: đã không còn kịp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: shinoki

"Chuẩn bị máy bay, tôi lập tức bay tới Ý." Ngay cả thanh âm của Thời Tiểu Niệm đều có vẻ tái nhợt.

"E rằng bên Ý đều là người của Mộ Thiên Sơ, cô qua chỉ là dồn mình vào nguy hiểm." Phong Đức không đồng ý nói.

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, hai mắt vô hồn nhìn ông, "Nếu Cung Âu ở đây thì tốt rồi."

"......"

"Tôi không thông minh như anh ấy, tôi chỉ biết mẹ đang gặp nguy hiểm, tôi muốn đi cứu bà ấy." Thời Tiểu Niệm nhìn ông, trong mắt là một mảnh mờ mịt, "Nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì, cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình."

Cô mới nhận cha mẹ chưa được bao lâu, cô không dám tưởng tượng sắp tới sẽ xảy ra chuyện bết bát gì.

"Tịch tiểu thư."

"Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm nhìn ông, trầm thấp lên tiếng, "Tôi rất nhớ Cung Âu, tôi rất nhớ anh ấy."

Nếu như Cung Âu ở đây, hắn nhất định sẽ có cách vẹn toàn.

Nhưng hắn không ở cạnh cô.

"Chi bằng để tôi sắp xếp người cứu Tịch phu nhân ra." Phong Đức nói, Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Bây giờ trên quần đảo cát trắng đều là người của Mộ Thiên Sơ, trong thời gian này hắn nhất định sẽ rất cẩn thận, nếu như phái người nghênh ngang đi cứu người, chưa lên đến đảo, mẹ tôi có thể đã bị chuyển đi."

"....."

"Chỉ tôi mới có thể đi, tôi sẽ tuỳ cơ ứng biến, đưa mẹ ra ngoài."

Thời Tiểu Niệm lấy hai tay ôm đầu, nói chuyện hô hấp bất ổn, gấp gáp, nóng nảy.

Phong Đức nhìn cô, biết mình không thể ngăn cản một người con gái liều lĩnh cứu mẹ, chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, giống như cô từng nói, bọn họ cũng không phải thiếu gia, không thể nghĩ ra cách tốt hơn.

"Được, Tịch tiểu thư, tôi lập tức phái người kiểm tra máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô tới đó."

"Cám ơn ông, Phong quản gia."

Thời Tiểu Niệm nói với ông, ngồi dưới đất hồi lâu không đứng lên nổi, cô cảm giác khí lực trên người mình đã bị lột sạch.

Ngồi trên máy bay đến quần đảo cát trắng, Thời Tiểu Niệm ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt cô đờ đẫn mà nhìn về phía trước, nhìn sang chỗ ngồi bên trái.

Cô còn nhớ lần trước ngồi trên máy bay này, vào lúc ấy, Từ Băng Tâm cùng bọn họ trở về dự sinh nhật của Cung Âu.

Tính khí Cung Âu khi đó cũng đxa không tốt, nhưng hắn vẫn khống chế được, tán gẫu với Từ Băng Tâm, cố gắng làm một con rể lễ phép.

Chớp mắt.

Trên máy bay này chỉ còn lại một mình cô.

Thì ra cảnh còn người mất chính là như vậy, Thời Tiểu Niệm cố gắng nghĩ, cô có quá nhiều thứ quý giá.

Nhưng vì sao, tất cả lại như cát trong lòng bàn tay, rơi xuống không một tiếng động, lặng lẽ rời xa cô.

Máy bay hạ cánh cạnh cây dương liễu trên đảo, cô từ trên máy bay bước xuống liền thấy vô số đàn ông mặc đồng phục đen đứng ở nơi đó, bọn họ xếp hàng chỉnh tề, thẳng tắp.

Quần đảo cát trắng là tài sản tư nhân của Tịch gia, vậy những người này hẳn là người của Tịch gia.

Thì ra, Tịch gia có nhiều người như vậy.

Thời Tiểu Niệm trầm ngâm, rời đi.

Gió lớn thổi qua, thổi thân hình cô đơn của cô lui về phía sau, váy đen trên người cô nhẹ nhàng bay.

Bầu trời trên quần đảo cát trắng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn bầu trời, là hoàng hôn.

Cô rất thích hoàng hôn trên quần đảo cát trắng, ánh sáng hồng rơi vào một mảnh xanh lá của cây cối, giống như một bức tranh sơn dầu, làm người ta mê mẩn.

Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng thưởng thức.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi xuống máy bay, thấp mắt nhìn những người mặc đồng phục đen kia, phía trước có một người mặc váy trắng, Thời Địch, màu trắng của váy tôn lên dáng người cực kỳ uyển chuyển của cô ta.

"Chị."

Thời Địch tiến lên, vẫn là thái độ khúm núm, "Chị đến rồi, bác gái và Thiên Sơ đều đang chờ chị."

"Chờ tôi?"

Thời Tiểu Niệm phát sợ, nhìn trận chiến trước mặt, không đúng, dù muốn khống chế mẹ cô, cũng không cần phái nhiều người tới đây như vậy.

"Chị, để em xách túi giúp chị." Thời Địch lấy lòng, nói.

"Cô tránh ra." Thời Tiểu Niệm đẩy tay cô ta ra, xoay người đi về phía xe ô tô, trực tiếp ngồi lên xe, nói với tài xế, "Lái xe, tôi muốn đi gặp mẹ."

Thời Địch rất nhanh lên xe từ một bên khác, đôi mắt quan sát cô, "Chị, không phải là chị đã khóc đấy chứ?"

Mắt Thời Tiểu Niệm hơi đỏ, da dẻ khô đến lợi hại.

"Không liên quan tới cô."

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, người đứng sau là Mộ Thiên Sơ, Thời Địch mỗi ngày hầu hạ bên cạnh mẹ, cũng có thể tưởng tượng được dụng ý.

Xe chạy ra khỏi bãi đậu máy bay, uốn lượn trên đường, lái vào trong tường thành.

Thời Tiểu Niệm nhìn phía ngoài tất cả đều mặc đồng phục đen.

Ô ép một mảnh.

Lòng cô càng ngày càng chìm xuống.

Xe không đậu ở trước nhà chính, mà vòng qua nhà chính tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến một toà giáo đường Thiên Chúa Giáo mới dừng lại.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra, hai bên đường đậu sáu chiếc xe ngựa cổ màu vàng kim, trên đường mọi người đều dồn dập quay đầu nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm đảo mắt, liền thấy bên hông bọn họ đeo súng.

"Vì sao lại có nhiều người ở đây như vậy?"

Thời Địch vừa xuống xe, liền nghe thấy Thời đó Tiểu Niệm hỏi.

Ánh mắt Thời Địch lóe lên, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, "Chị, chị không nên quá thương tâm, vào giáo đường sẽ biết."

Thương tâm.

Còn có thể thương tâm như thế nào nữa đây.

Thời Tiểu Niệm cầm túi trong tay liền chạy vào bên trong giáo đường, bên trong có tiếng nhạc truyền tới, cô bị vô số người chú ý khi chạy vọt vào giáo đường.

Giáo đường Thiên Chúa Giáo nguy nga, đồ sộ, là kiến trúc điển hình nhất của Ý, đỉnh cao, từng chiếc cột được chạm trổ tinh xảo, như thánh nhân khổng lồ vậy, ánh sáng hoàng hôn chiếu vào từ mỗi khung cửa sổ, rơi vào đám người đang biểu diễn nhạc, xẹt qua phía trước nhóm nữ tu sĩ đang tụng kinh.

Thanh âm của bọn họ khiến người nghe không cảm thấy an ổn, chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, cả người đắm chìm trong ánh sáng mở, trước cửa giáo đường trồng cây, có một cành cây nở đầy hoa trắng nhỏ, chạc cây không chịu nổi sức nặng mà rũ xuống, rũ xuống trên vai cô, cánh hoa chậm rãi rơi xuống.

Cô đi về phía trước, một chiếc quan tài màu đen được đặt ở giữa, bên cạnh quan tài, Mộ Thiên Sơ một thân tây trang đỡ lấy Từ Băng Tâm.

Trên tay Từ Băng Tâm cầm một tập văn kiện và một cây bút, chính là đang viết.

Thời Tiểu Niệm muốn ngăn cản đã không kịp, cô trơ mắt nhìn Từ Băng Tâm khổ sở đưa tập văn kiện cho Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ cầm tập văn kiện giao cho bác sĩ lông mày sạo bên cạnh, khuôn mặt ngũ quan âm nhu đẹp trai, biểu hiện nghiêm nghị, đỡ Từ Băng Tâm ôn nhu khuyên, "Bác gái, bác hãy nén bi thương, ngồi xuống đi."

Mộ Thiên Sơ đỡ Từ Băng Tâm quay người lại, hai người liền nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa.

"..."

Mộ Thiên Sơ ngắm nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cũng nhìn hắn, cô từ trong mắt hắn không thấy một điểm chột dạ, chỉ có nghiêm nghị cùng bi thương.

Thoạt nhìn hắn thật sự rất đau buồn.

"Tiểu Niệm." Từ Băng Tâm nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, lập tức bi thương, vồ tới ôm lấy cô, "Tiểu Niệm, cha con, ông ấy...cha con, ông ấy...”

Thời Tiểu Niệm cứng đờ người, tầm mắt xẹt qua quan tài, lại nhìn về phía tập văn kiện trong tay bác sĩ lông mày sẹo.

Một khắc đó, cô không khỏi có chút tỉnh táo.

Cô đang suy nghĩ nếu như Cung Âu ở chỗ này, hắn sẽ làm thế nào?

Sau đó thanh âm của cô khàn khàn hỏi, "Cha làm sao vậy?"

Cô làm bộ không biết gì cả.

Từ Băng Tâm run sợ ôm Thời Tiểu Niệm, khóc rống, "Cha con đi rồi, con đến nhìn đi, nhìn ông ấy một lần cuối cùng."

"Không thể, không thể nào."

Thời Tiểu Niệm trầm thấp nói, đôi mắt nhìn về Mộ Thiên Sơ đứng ở phía trước.

"Mẹ cũng không tin, lúc nói chuyện với con, mọi chuyện còn rất tốt, nhưng bây giờ, cha con lại nằm ở đó." Từ Băng Tâm tan nát cõi lòng, khóc không thành tiếng, tiếng khóc kia cùng tiếng tụng kinh bên trong đặc biệt chói tai.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, sau đó đi tới trước quan tài, vén tấm vải phía trên Thập Tự Giá lên, cùng thủ hạ bên cạnh đồng loạt đẩy nắp quan tài ra.

"Tiểu Niệm, nhìn một chút đi."

Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm ôn nhu như nước.

Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, dáng người gầy gò, môi tìm không ra một chút màu máu.

Cô chậm rãi đẩy Từ Băng Tâm ra, sau đó đi từng bước tới chỗ Mộ Thiên Sơ, đứng trước quan tài màu đen, thấp mắt nhìn.

Tịch Kế Thao nằm bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt như vẫn còn sống, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, ngũ quan vẫn hiện ra nét anh tuấn, trên người ông mặc quần áo mới tinh, thẳng thớm, không nhìn thấy một vết thương nào.

Hai chân Thời Tiểu Niệm nhũn ra, hai tay đặt trên quan tài, thân thể run rẩy, không có nước mắt rơi xuống, "Cha chỉ đang ngủ, cha chỉ đang ngủ."

Tịch Kế Thao nằm bình tĩnh như vậy, chỉ là gầy đi rất nhiều.

Có thể thấy được thời gian qua ông ở trại giam bí mật cũng không tốt đẹp gì.

"Tiểu Niệm, hãy nén bi thương lại."

Tay Mộ Thiên Sơ đặt lên vai cô, ôn nhu khuyên nhủ.

Thân thể Thời Tiểu Niệm nhất thời run càng lợi hại hươn, ngón tay, môi, hai chân không một chỗ nào không run.

"Tiểu Niệm, em khỏe không?" Mộ Thiên Sơ lo lắng nhìn về phía cô.

Tay Thời Tiểu Niệm run run nắm quan tài, móng tay móc vào thật sâu, dùng hết tất cả khí lực của mình, trên quan tài lưu lại dấu lõm hình trăng lưỡi liềm.

Tay Mộ Thiên Sơ khoát lên vai cô, làm cho cô cảm thấy đó là vô số sâu bọ bò trên vai mình.

Cô chưa từng sợ hãi và căm ghét Mộ Thiên Sơ như bây giờ.

Nhưng cô không thể biểu hiện ra.

"Em, em không khoẻ." Thời Tiểu Niệm lắp bắp, run rẩy nói, hít vào nói, "Em muốn cha sống lại."

"....."

Mộ Thiên Sơ trầm mặc đứng cạnh cô.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Mộ Thiên Sơ, hai mắt đỏ ửng, thanh âm run dữ dội hơn, "Thiên Sơ, em muốn cha sống lại, anh làm ông ấy sống lại được không? Anh xem, ông ấy chưa đi, ông ấy chỉ đang ngủ thôi."

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, tròng mắt của hắn giật giật, sau đó nói, "Tiểu Niệm, chuyện đã qua, em cũng đừng quá bi thương, bác gái vẫn chờ em chăm sóc."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio