Editor: Yuhina
Vẻ mặt của Cung Quỳ mới mẻ.
"Không cần, cpn có phương thức phán đoán của mình." Vẻ mặt của Cung Diệu ngưng trọng, nói.
"Phương thức gì"
"Không thể nói ra được."
Cung Diệu nói rằng.
Thời Tiểu Niệm cười cười, "Được rồi, vậy kế tiếp chúng ta học quan hệ của những người khác trong gia đình."
Cung Quỳ giơ cao tay nhỏ lên, " không phải mom, dad, anh trai là người trong gia đình chúng ta à, a con biết dad có anh trai nha"
Ngoài cửa, Cung Âu đứng nơi đó, mặc chiếc áo bành-tô màu xám tựa vào vách tường, thân hình cao to, con ngươi đen thâm thúy, đứng nghe âm thanh ở bên trong.
Từ sáng đến tối chỉ biết đi theo hai đứa bé.
Ai cần cô thay hắn nói chuyện ở trước mặt bọn nhỏ, Cung Âu hắn mà cần người nói giúp hay sao
Tẻ nhạt.
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, quay người lặng yên rời đi, môi mỏng lại hơi cong lên.
"Mang trà chiều cho bọn họ."
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
"Vâng, thiếu gia, thiếu gia không tiến vào sao" Phong Đức đi theo phía sau hắn hỏi.
"Không tiến vào, đi làm việc." Cung Âu nói, "Trong lễ cưới này xảy ra chuyện như vậy, dòng họ bên kia ông thay tôi đi cân nhắc một chút, để cho bọn họ ngậm miệng lại, đừng bô bô cái miệng khắp nơi."
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu.
Sau khi cho hai đứa bé học xong, Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn cho Cung Âu, mới vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra, điện thoại di động liền phát một tiếng "Keng".
Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, lại là tin nhắn mà Y tiên sinh gởi.
Cô mở ra đọc, chỉ có một hàng chữ.
[Tịch tiểu thư, nghe nói các người vẫn chưa về Trung Quốc, là bị cái gì trì hoãn à- Y tiên sinh.]
Y tiên sinh này cũng thật là quan tâm chuyện của cô, hắn không cần làm việc sao, cô bất quá chỉ là ở thêm mấy ngày sau khi kết hôn mà thôi.
Cô gửi một dòng tin nhắn đi.
[Trong hôn lễ phát sinh những chuyện kia, tất cả mọi người đều bị chấn kinh không nhỏ, mẹ cũng bởi vậy mà bị bệnh, vì thế nên chúng tôi sẽ ở Anh quốc thêm một quãng thời gian.]
Gửi xong tin nhắn, Thời Tiểu Niệm liền bắt đầu xử lý tôm băm nhỏ, mang găng tay vào đảo tôm.
"Thiếu phu nhân."
Hai nữ hầu gái bưng bát canh từ bên ngoài đi tới, đặt lên trên kệ bếp, cũng không hẹn nhau mà cùng địa thở dài.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bọn họ, "Làm sao, vừa nãy mẹ không ăn à"
"Đúng vậy a, hiện tại tâm tình của phu nhân càng ngày càng kém rồi, đưa cái gì cũng để chúng tôi lui ra ngoài, cứ như thế thì làm sao bây giờ a." Một nữ hầu gái than thở nói.
"Nhị thiếu gia mất tích bốn năm, tâm tình của phu nhân càng ngày càng kém, tôi vốn tưởng rằng Nhị thiếu gia trở về thì tốt rồi, không nghĩ tới mới không được mấy ngày phu nhân lại như vậy." Một nữ hầu gái khác đáp lời nói, "Vẫn là thích Cung gia khi còn bé, đặc biệt náo nhiệt."
Thời Tiểu Niệm vừa đảo tôm băm nhuyễn vừa nói, "Khi còn bé cô đã ở Cung gia rồi."
"Đúng vậy a." Nữ hầu gái trẻ tuổi nghe vậy liền thao thao bất tuyệt địa nói, "Cha mẹ tôi đều là người hầu ở Cung gia, tôi lớn lên ở Cung gia, lúc nhỏ tôi còn cùng đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đi săn thú đây."
"…"
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nghe.
"Tính tình của đại thiếu gia ôn hòa, đối với mọi người đều hữu lễ, là Quý công tử nho nhã nhất, đối xử với người hầu chúng tôi cũng rất tốt, hắn ở đâu thì mọi người chúng tôi cũng đều đặc biệt hài lòng. Nhưng mà lão gia không quá thích hắn, nói hắn tư chất ngu dốt, mặc dù theo tôi thấy thì Đại thiếu gia cũng rất thông minh a." Nữ hầu gái nói.
Một người khác đẩy cô ta một cái, "Cô cẩn thận cái mồm, trong nhà không thể nhắc đến Đại thiếu gia."
"Không liên quan, tôi sẽ không nói lung tung." Thời Tiểu Niệm cười nói, "Các cô nói đi, tôi cũng muốn biết nhiều hơn một chút về chuyện trong nhà, như vậy tôi cũng có thể biết được điều kiêng kị."
"Thiếu phu nhân thực sự là bình dị gần gũi." Hai nữ hầu gái cười nói.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
Nữ hầu gái kia nhìn Thời Tiểu Niệm, lại khó chịu, "Ai, sau khi Đại thiếu gia có chuyện thì biến thành một cấm kỵ trong nhà, không ai được đàm luận, ai nhắc đến sẽ bị phạt. Sau này Nhị thiếu gia tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu ra ngoài bôn ba sự nghiệp, chỉ còn dư lại lão gia cùng phu nhân, Cung gia lại càng càng quạnh quẽ hơn. Hiện tại phu nhân còn bị bệnh, nếu như Đại thiếu gia vẫn còn, hắn nhất định có thể dỗ được phu nhân vui vẻ."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó yên tĩnh nghe, La Kỳ tự nhiên sẽ nhớ nhung con trai lớn nhất, Cung Âu là người kiêu căng khó thuần quen rồi, chưa bao giờ biết thu mình lại, cho dù có thường xuyên vào phòng thăm La Kỳ, cũng sẽ không ngồi được lâu.
"Không bằng các cô kể nhiều hơn về chuyện của đại thiếu gia và Cung Âu cho tôi nghe đi" thời Tiểu Niệm nói, vừa nghe vừa nấu ăn cũng được.
"Tốt." Nữ hầu gái đứng ở một bên nói, nghiêm túc cẩn thận hồi tưởng lại, "Bàn về tướng mạo, Đại thiếu gia không xuất sắc bằng Nhị thiếu gia, nhưng vào lúc ấy chúng tôi đều thích đi theo phía sau Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia thì chúng tôi không dám tới gần."
Cái tính khí kia cũng thực sự là thật khó có thể tiếp cận.
Thời Tiểu Niệm cười tỏ vẻ là đã hiểu.
"Có điều cảm tình của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia vô cùng tốt, thường cùng nhau đi săn bắn, tài bắn súng của Nhị thiếu gia là do đại thiếu gia dạy." từ nhỏ nữ hầu gái trẻ tuổi đã sinh trưởng ở Cung gia, đối với chuyện của Cung gia thì rõ như lòng bàn tay, bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì cười khanh khách lên.
"Cười cái gì"
Thời Tiểu Niệm nhìn nàng hỏi.
"Tôi nhớ tới, vào lúc ấy Đại thiếu gia rất đáng ghét tóc của mình quăn tự nhiên, muốn tóc thẳng như Nhị thiếu gia, còn chạy đi uốn tóc, kết quả bị lão gia khiển trách một trận, quỳ ròng rã hai ngày đây, bởi vì lão gia cảm thấy tóc quăn là tượng trưng ccho người của Cung gia." Nữ hầu gái cười nói, "Khi đó chúng tôi còn lặng lẽ nói, cho dù Đại thiếu gia có mái tóc thẳng thì vẫn không đẹp trai như Nhị thiếu gia."
Từ nhỏ dáng dấp của Nhị thiếu gia đã xuất chúng, khiến cho tâm tư của một đám người hầu gái ở Cung gia đều ý xuân nảy mầm, nhưng mà không ai dám chân chính tới gần Nhị thiếu gia.
Cái tính khí này thì làm sao cho người ta có phúc tiêu thụ.
"Đại thiếu gia là tóc quăn"
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, động tác đảo tôm băm nhuyễn dần chậm lại, có cái gì từ trong đầu bay qua, nhưng lại không bắt được.
"Thiếu phu nhân không biết sao, tóc quăn của Đại thiếu gia là thừa kế của lão gia." nữ hầu gái nói, " Không phải Tiểu Quỳ tiểu thư cũng quăn tự nhiên sao, tôi cho rằng thiếu phu nhân biết rồi chứ."
Đúng là từ trước đến nay cô chưa đi hỏi chuyện tóc quăn này, cô chỉ cho rằng tiểu Quỳ mang gien lặn của bố mẹ.
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái nói, "Bây giờ tôi mới phát hiện tôi biết rất ít về chuyện của Cung gia."
"Thiếu phu nhân ở đây mói có một thời gian, mới bắt đầu thì mọi người cũng không dám cùng cô bắt chuyện, sau này rồi cái gì cô cũng sẽ biết." Nữ hầu gái nói.
"Nói cái gì mà hăng say như thế"
Một âm thanh lạnh lùng không vui vang lên.
Các cô quay đầu chỉ thấy Cung Âu đi về phái bên này, sắc mặt u lạnh, trên người tản mắt khí chất bài xích tất cả mọi người, còn kém viết lên mấy chữ ở trên khuôn mặt anh tuấn "Người sống chớ gần".
"Nhị thiếu gia."
Nhìn thấy Cung Âu, hai nữ hầu gái vội vàng hướng về phía hắn cúi thấp đầu, xoay người lặng lẽ rời đi.
"Đóng cửa phòng bếp lại." Cung Âu lạnh nhạt nói.
"Vâng."
Nữ hầu gái đi ra cửa, đóng cửa lại, đem Charles, Phong Đức cùng với mấy người hầu còn lại toàn bộ nhốt ở ngoài cửa.
Thời Tiểu Niệm cười khanh khách nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu âm u mà nhìn cô, Thời Tiểu Niệm chớp mắt, "Làm sao mà có cái vẻ mặt này, em lại làm gì sai rồi."
Dứt lời, Cung Âu đi tới phía sau cô, ôm lấy cô từ phía sau một cái, ôm chặt lấy vòng eo của cô, cúi đầu tựa ở trên bả vai của cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh thấy em còn bận bịu hơn so với anh đó."
"Nào có."
Thời Tiểu Niệm rất là vô tội.
"Em có thời gian cùng người hầu tán gẫu, không thời gian theo anh" Cung Âu há mồm ngậm lỗ tai của cô khẽ cắn, tiếng nói từ tính mất tiếng.
Thời Tiểu Niệm bị hắn cắn mà thân thể run lên, theo bản năng mà né tránh, vẫn trốn không thoát trong ngực của hắn, không khỏi nói, "Em vừa mới đến xem qua, thấy anh đang làm việc, em sợ quấy rối anh."
"Em không nói với anh câu nào thì không được coi là tiến vào" Cung Âu bất mãn nói.
Cắt.
Sau khi hắn trở về luôn mồm luôn miệng muốn cô đừng đi quấy rối hắn, hiện tại ý tứ lại thay đổi, cô thực sự là khó có thể thích ứng nhanh đến vậy.
"Vậy sau này khi nào anh làm việc em đều bồi tiếp anh, không cho phép anh chê em phiền." Thời Tiểu Niệm nói.
"Người phụ nữ của anh sao anh có thể thấy phiền" Cung Âu nói, ôm cô còn không an phận, ngón tay thon dài mơn trớn trên người cô.
Thời Tiểu Niệm bị sờ mà thân thể cảm thấy ngứa, âm thanh kiều mị đi mấy phần, "Đừng nghịch, Cung Âu, em đang nấu ăn cho anh đấy."
"Em làm của em, anh sờ của anh."
"…"
Biến thái a, sờ cái gì mà sờ.
Thời Tiểu Niệm bị hắn dính chặt lấy, Cung Âu thấp mâu dừng ở dáng vẻ chăm chú của cô, khóe môi hơi cong lên.
Người phụ nữ này làm cái gì cũng giống như đang cố ý câu dẫn hắn, làm cho ngực hắn ngứa ngáy.
"Đúng rồi, em lần sau đừng tìm sinh đôi nói mấy cái chuyện linh tinh kia, vừa nãy tiểu Quỳ cứ quấn lấy anh, làm cho anh sắp phiền đến chết rồi." Cung Âu từ sau ôm cô hướng về cô oán giận.
"Tiểu Quỳ tìm anh rồi" lúc Tiểu Niệm cười nói, "Chuyện tốt a, gia tăng tình cảm cha con các anh."
Điều này chứng minh cách giáo dục của cô vẫn rất thành công.
"Gia tăng cái gì"
Cung Âu cắn cắn lỗ tai của cô, không vui nói, "Em có biết con bé muốn cái gì hay không, con bé muốn cây đàn dương cầm màu hồng, còn muốn nuôi một bể cá ba đuôi sẽ không chết, còn bắt anh đưa con đi lên mặt trăng ngồi một chút."
Cung Âu vừa nghĩ tới những yêu cầu kia của Cung quỳ, con bé còn dùng ánh mắt như nhìn thấy thần đèn Aladdin nhìn hắn, đầu của hắn lại đau.
Ánh mắt kia quả thực là sáng lấp lánh.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười, "Con gái của chúng ta thật là rất đáng yêu, không phải sao"
"Anh đi đâu tìm một bể cá ba đuôi sẽ không chết đây, cho dù anh thật sự có thể đưa con bé lên mặt trăng, thì em có xác định con bé sẽ không bị hù mà khóc toáng lên không" Cung Âu rất là không vui cắn lỗ tai của cô.
"Trẻ con đều sùng bái cha, nếu như anh giúp con bé làm được, sau này khẳng định con bé sẽ là cái đuôi nhỏ tri kỷ." Thời Tiểu Niệm nói.
"Anh muốn em vĩnh viễn làm đuôi nhỏ của anh"
Nói xong, Cung Âu đưa một tay ra bá đạo chuyển đầu cô sang, cúi đầu hôn lên môi cô, triền miên hôn xuống, đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng của cô, hôn cô đến mềm nhũn ở trong lồng ngực của hắn.
"Đừng nghịch, Cung Âu, em đang nấu ăn."
"Dù sao cũng là làm cho anh ăn, để anh tự mình tới chọn món ăn trước." Chính là cô.
Cung Âu hôn cô thật sâu, trong đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng của cô, vẻ đẹp khó có thể miêu tả, Thời Tiểu Niệm yên lặng mà tháo găng tay ra, đưa tay ra ôm lấy cổ của hắn, nghênh đón nụ hôn của hắn.