Cẩm Mạn thở dài, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm. Không ngờ trong lúc cô không ở nhà Tần Lam liền đem tất cả ổn khoá ở nhà thay mới, lại còn dặn lão Trương không được cho Cẩm Mạn chìa khoá dự phòng. Cô đem mèo về để nuôi cuối cùng Tần Lam lại quay sang chăm sóc nó, không thèm để ý cô nữa, đáng hận hơn là mèo con vừa về liền được Tần Lam cho tắm cho, cô lại phải ngồi ngoài này chờ. Đúng là mỡ dâng miệng mèo!. Đang định xuống dưới thì Tần Lam bế Igrit ra, lau khô người cho nó rồi chơi đùa, dạy nó làm trò. Nhìn một màn mèo lớn mèo nhỏ chơi với nhau, Cẩm Mạn đành ôm hận lao vào phòng tắm. Lần này quyết tâm quyến rũ bằng được Tần Lam, lần trước Tần Lam uống ít rượu đã phát dục, lần này phải nắm cơ hội, ít khi em ấy uống nhiều a! Bạn nhỏ Cẩm Mạn ngồi suy tính chuyện đen tối, bạn nhỏ Tần Lam bên ngoài đã sớm chuẩn bị, xuống nấu canh giải rượu uống một bụng đầy, vỗ chút nước lạnh vào mặt, tận dụng mọi biện pháp giải rượu học được trên mạng, tỉnh ra không ít. Cẩm Mạn chỉ mặc áo sơ mi dài vừa đủ che qua mông và chiếc quần ngắn, tay áo sắn lên. Tần Lam ngồi trên giường, thấy Cẩm Mạn ra liền liếc qua, lập tức quay mặt đi không để ý. Cẩm Mạn thoáng ngượng ngùng, ho một tiếng hỏi "Đã dạy được nó làm gì chưa?" Tần Lam gật đầu, có chút đắc ý, dụ dỗ Igrit " Nào, mau làm đi, làm được ta sẽ thơm con a". Mắt Igrit thoáng loé lên một tia sáng, lập tức giơ tay vẫy vẫy, miệng meo meo hai tiếng, nằm ngửa ra phơi bụng. Tần Lam liền lấy tay xoa bụng nó, bế lên thơm vào má Igrit. Mèo con phấn khích, thè lưỡi liếm mặt Tần Lam. Cẩm Mạn cũng nhảy lên giường, bắt chước bé mèo. Thực hiện xong liền phấn khích bật dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Lam. Tần Lam cạn lời, không truy cứu chuyện kia nữa, nghiêng người thơm vào má Cẩm Mạn. Cẩm Mạn khẽ xoay mặt, vừa vặn Tần Lam chạm vào môi cô liền đưa tay trụ gáy Tần Lam, đưa lưỡi vào chiếm cứ khoang miệng Tần Lam. Hai người hôn triền miên không dứt, cuối cùng Cẩm Mạn tiếc nuối thả bờ môi mềm mại ra, bán manh cho Tần Lam. Tần Lam nhìn nhìn, cuối cùng ôm Igrit tắt đèn đi ngủ, Cẩm Mạn nhanh nhẹn chui vào ôm eo Tần Lam. Nằm một lúc, Cẩm Mạn hỏi nhỏ "Lam Lam, em ngủ chưa?". Tần Lam quay sang, Cẩm Mạn thăm dò "Nói chuyện một lúc được không?". Tần Lam im lặng, Cẩm Mạn nói "Lam, em có thể nói cho chị quan hệ giữa em và người ở dưới mật thất hôm trước được không?" Tần Lam trầm mặc một lúc, bắt đầu kể, giọng nói trầm ổn, bình thản như thể kể một câu chuyện không liên quan đến mình "Em gặp cô ấy từ năm trước, lúc đó em đang học cao học. Thời gian đó em gây dựng được một thế lực hùng mạnh trong giới hắc đạo, tay đã nhuốm máu không ít người. Khi ấy em vô cùng đơn độc, không tin tưởng ai, lúc nào cũng một mình giải quyết mọi chuyện. Cho đến một ngày, có một cô gái lớn hơn em đột nhiên xuất hiện, cô ta thách thức em với điều kiện ai thua thì quyền định đoạt thuộc về người kia, lúc đó, em đã đánh bại cô ta chỉ trong phút, rất ít người khi đó đủ can đảm thách thức em và có trình độ cao như vậy nên em khá bất ngờ, quyết định tha cho cô ta nhưng cô ta không chịu đi, nhất quyết xin được theo em. Ban đầu em không quan tâm, trực tiếp bỏ đi nhưng cô ta cứ ám em không rời, ép em phải nhận huấn luyện cô ta. Lúc đó khá bận rộn nên em đồng ý, định huấn luyện cô ta quản lý tổ chức. Chỉ vài năm, cô gái đó đã đủ bản lĩnh để đối đầu với những kẻ giỏi nhất nhưng rồi Tiber xuất hiện, hắn làm mọi cách để làm học trò của em. Lúc ấy em cũng nghĩ là Zeb cần một người đồng hành giúp đỡ cô ấy nên nhận Tiber nhưng không ngờ hắn ngày càng mạnh, vượt qua cả Zeb và tham vọng được thống trị thế giới ngầm. Tổ chức khi ấy vô cùng lớn mạnh nên em quyết định chia ra làm ba phần để mỗi người quản một phần nhưng Tiber sau khi mua chuộc được đám thủ lĩnh, bắt đầu tiến công chiếm một nửa thế lực của Zeb tách ra thành hai thế lực mạnh ngang nhau, tổ chức của Tiber mạnh đến nỗi áp đảo cả tổ chức cũ nên hắn bắt Zeb làm thủ lĩnh cấp cao và giữ em gái cô ấy làm con tin, còn em thì phải làm boss hai cho hắn, tổ chức đành giao lại cho Cố Viễn nhưng không ngờ thằng bé có thể gây dựng lại tất cả và chuẩn bị đối đầu với Tiber. Thực sự quan hệ của em và Zeb chỉ dừng lại ở mức thầy trò nhưng em không ngờ cô ấy lại có cảm xúc như vậy, là em chưa thực sự quan tâm đến học trò của mình." Cẩm Mạn nghe xong, không truy cứu nữa, buông một câu "Được rồi, ngủ đi." Igrit đã chui vào giữa hai người từ lúc nào, đang rúc vào lòng Cẩm Mạn ngủ.
Hai ngày sau~~~~~~~~~
Suốt hai ngày Tần Lam vẫn giữ thái độ xa cách làm Cẩm Mạn không chịu được lại lo lắng một phen, nhưng rốt cuộc vẫn không biết lý do nên đành lao đầu vào làm việc nhằm tạm quên đi cảm giác bị lạnh nhạt. Cuối ngày, Tần Lam lại đứng đợi Cẩm Mạn như mọi khi để cùng về, mấy hôm nay số cuộc gọi đến máy Tần Lam ngày càng nhiều, cứ phút lại có một cuộc điện thoại đến, Tần Lam đang bận bù đầu để giải quyết công việc trước mấy ngày nghỉ lễ. Cẩm Mạn thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, hình như đây không phải đường về nhà, vội quay sang Tần Lam hỏi "Lam, chúng ta đi đâu đây?" Tần Lam như sực nhớ ra, thắng xe lại, lẩm bẩm "Đúng rồi, quên mất". Nói xong quay sang Cẩm Mạn nói "Chị chịu khó nhắm mắt nhé, bao giờ em bảo mở thì hẵng mở." Cẩm Mạn nhắm mắt lại, lo lắng "Lam, đừng nói em sẽ bán chị đi đấy nhé!" Tần Lam phì cười, nụ cười đầu tiên trong suốt hai ngày qua, nói "Chưa biết được có bán hay không, nhưng nếu chị mở mắt ra, em liền không cần chị nữa." Cẩm Mạn run lên một cái, lập tức gật đầu như bổ củi "Được, được, không mở." Tần Lam an tâm, lái xe đi tiếp. Hai phút sau, Tần Lam đỗ xe lại, ra ngoài mở cửa xe nắm tay Cẩm Mạn dắt ra, miệng dặn không được mở. Cẩm Mạn không nhìn thấy gì đành bám vào tay Tần Lam, đi từng bước một. Đến nơi, Tần Lam khẽ hô mở mắt ra, Cẩm Mạn mở mắt, xung quanh tối đen như mực. Tần Lam vỗ vỗ tay, đột nhiên cả bãi đất sáng rực lên, từng cột đèn pha lê căm dưới đất tỏa sáng lung linh, Tần Lam đếm từ một đến ba, vừa đếm xong đột nhiên nhiều tiếng đùng đùng nổ lên, pháo hoa từng bông bắn lên bầu trời đen như vẩy lên đó đủ sắc màu rực rỡ, thoáng chốc cả khu sáng rực lên, Cẩm Mạn ngây người ngắm pháo hoa. Đến bông cuối cùng, dòng chữ hiện ra CHÚC MỪNG SINH NHẬT CẨM MẠN. Thì ra là tổ chức sinh nhật cho cô nha, Cẩm Mạn trong lòng cảm động, nhìn Tần Lam, Tần Lam chỉ đằng sau, Cẩm Mạn quay lại. Cố Viễn tay bê bánh sinh nhật, bên trên cắm vài cái nến, bê đến chúc mừng sinh nhật Cẩm Mạn. Những người khác từ đâu ùa ra, có lão Trương, Vương Minh, Trương Minh, gia đình Vương Khiết, các lãnh đạo cấp cao của tổ chức đi đến vây xung quanh Cẩm Mạn. Từng người tiến đến chúc Cẩm Mạn, đặt lễ vật lên bàn rồi lui ra. Người cuối cùng tiến đến là Tần Lam, cô lại gần đưa một hộp quà nho nhỏ ra, mỉm cười "Chúc mừng sinh nhật, Mạn Mạn". Cẩm Mạn lao đến ôm Tần Lam, khóc ướt cả vai Tần Lam. Tầm Lam mỉm cười, vỗ lưng Cẩm Mạn. Cẩm Mạn quay ra, lấy tay gạt nước mắt, nở nụ cười thật tươi "Cảm ơn mọi người." Mọi người vỗ tay, tự tìm ghế ngồi, bắt đầu thưởng thức bữa tối cùng rượu. Cố Viễn nâng một ly rượu lên, Thoòng báo với tất cả mọi người "Xin hãy lắng nghe một chút, nhân dịp này tôi muốn thông báo một việc. Do ban lãnh đạo đang thiếu một người, mà xét Cẩm Mạn đáp ứng đủ các tiêu chí, tôi muốn mời cô ấy gia nhập tổ chức như đã bàn, không biết cô có đồng ý không?" Cố Viễn quay sang Cẩm Mạn chờ câu trả lời, Cẩm Mạn nhận lấy ly rượu, một hơi uống hết rồi nâng ly lên " Tôi rất hân hạnh, xin mọi người chỉ bảo thêm". Ban lãnh đạo đồng loạt nâng ly rượu lên, đứng dậy nâng ly rồi uống hết. Cẩm Mạn tranh thủ làm quen với tất cả mọi người, xong xuôi quay trở lại bên Tần Lam. Vương Khiết đang trò chuyện cùng Tần Lam liền ngừng lại, quay sang nhìn Cẩm Mạn, buông lời cảm thán "Ôi chao! Thật không ngờ cô lại thu phục được cục băng này, Bái phục Bái phục, cô đúng là bản lĩnh lại xinh đẹp a!" Cẩm Mạn ngượng ngừng cảm ơn, nhấp một chút rượu. Vương Khiết lại ngồi ba hoa thêm, nói chuyện thật ăn ý cùng Cẩm Mạn, khoái chí vỗ vai Tần Lam "Lam a, tớ thích bạn gái cậu rồi đó!". Tần Lam lạnh lùng liếc qua làm Vương Khiết nổi hết gai ốc, chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói dịu dàng nhuốm đầy sát khí vang lên "Vợ yêu, chị vừa bảo chị thích ai cơ?" Vương Khiết lập cập quay đầu lại, không dám nhìn thẳng mắt Vương phu nhân, đánh trống lảng "Lam a, tớ hơi say rồi về trước đây". Lập tức co giò chạy trước. Tần Lam thở dài, hỏi Cẩm Mạn "Chị mệt chưa, muốn về không?" Cẩm Mạn gạt đầu nhẹ, ra cáo từ Cố Viễn, lên xe đi về. Lão Trương lái xe, Tần Lam cùng Cẩm Mạn ngồi ghế sau. Cẩm Mạn phụng phịu "hoá ra mấy hôm nay em lạnh nhạt với chị là vì chuẩn bị mấy thứ này à?" Tần Lam đắc ý "Tất nhiên, làm vậy chị mới bất ngờ chứ!" Cẩm Mạn nói "Từ sau không cho bơ chị nữa." Tần Lam gật gật đầu, Cẩm Mạn nói thêm "Rất lâu rồi mới có người tổ chức sinh nhật cho chị, cảm ơn em, thiếu chút nữa là chị quên luôn hôm nay sinh nhật chị." Tần Lam mỉm cười, xuống xe vào nhà trước. Tắm rửa sạch sẽ xong, Tần Lam ngồi chơi với Igrit, chờ Cẩm Mạn vào ngủ. Cẩm Mạn tắm xong, xách cổ Igrit ra ngoài, khoá chặt cửa. Tần Lam khó hiểu nhìn Cẩm Mạn. Cẩm Mạn khoá xong liền nhảy lên giường ôm Tần Lam, khẽ nói " Lam Lam, quà của em, chị không nhận đâu!" Tần Lam ngạc nhiên "Chị không thích nhẫn đôi à?" Cẩm Mạn đè Tần Lam ra, cười gian manh "Không có, tặng em cho chị là tốt nhất".
——————————————
Sau vài lần H hụt thì mình quyết định sẽ cho mọi người ăn chút thịt. Hơn nữa mình sẽ cố gắng để không bị rơi vào tình trạng chưa đến chương đã hết chuyện
Thân ái chào các bạn!!