Lại một buổi sáng nữa bắt đầu, Cẩm Mạn tỉnh dậy, khác với mọi hôm là hôm nay không có con dao hay khẩu súng nào kề cạnh đầu làm cô có chút lo lắng, hay đây là thiên đường?. Mở mắt ra thì thấy Tần Lam đang an tĩnh nằm cạnh, chắc chưa dậy. Cẩm Mạn thở phào nhẹ nhõm, lâu lắm rồi mới được ngắm Tần Lam lúc ngủ. Tần Lam tuổi vẫn còn vài nét ngây ngô trên gương mặt, cơ thể cũng bắt đầu phát triển, tóc đã dài đến lưng, trông giống Tần Lam hiện tại %. Cẩm Mạn vô thức đưa tay lên sờ vào má Tần Lam, khẽ véo nhẹ vài cái. Mi mắt Tần Lam hơi rung rung, đôi mắt xanh biếc mở to, nhìn thẳng vào mắt Cẩm Mạn. Đôi mắt sâu không đáy, không còn vẻ lạnh lùng như hai lần trước, hình như còn có chút cô độc. Tần Lam mỉm cười "Chào buổi sáng , Cẩm Mạn." Cẩm Mạn ngẩn ngơ, chào lại "Mèo con, buổi sáng tốt lành." Vừa nói xong chợt nhận ra có gì đó sai sai, cô giật mình hỏi "Đợi đã, em không ngạc nhiên tại sao tôi ở đây à?". Tần Lam trả lời như một điều hiển nhiên "Vì chúng ta là vợ chồng mà, không phải sao?". Thấy Cẩm Mạn có vẻ nghi ngờ, cô không cười nữa, ngồi dậy "Đùa chút thôi, tôi đọc tờ giấy rồi. Cô còn phải đi làm nữa đúng không? Mau dậy chuẩn bị đi." Cẩm Mạn cảm thấy như thể thiếu một thứ gì đó quan trọng, có lẽ cô đã quen với việc mỗi sáng dậy lại được tự giới thiệu bản thân và chứng kiến các biểu cảm đáng yêu từ Tần Lam nên việc Tần Lam biết mọi thứ và cư xử như vậy làm cô thấy khó chịu. Tần Lam nheo mắt nhìn Cẩm Mạn, lúc mới dậy nhìn thấy Cẩm Mạn, cô vô cùng mừng rỡ vì được gặp người mình luôn thầm mến, đồng thời Tần lam cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đưa tay xuống gầm giường lấy dao thì nhìn thấy tờ giấy nên đọc thử. Cô xuống nhà trước, đảo mắt một vòng. Căn biệt thự này đại khái không hề thay đổi từ lúc cô còn nhỏ, chỉ là có thêm đồ đôi và vài vật dụng. Cố Viễn từ cầu thang đi xuống, lên tiếng chào Tần Lam. Tần Lam quay người lại, cả cơ thể cứng đờ, mắt mở to "Ô...ông là Viễn Tần?". Cố Viễn vừa nghe thấy cái tên đó, người khựng lại, hỏi lại "Mẹ nói sao cơ?." Nói rồi quay xung quanh, tìm kiếm. Tần Lam thấy phản ứng của Cố Viễn, nhìn kỹ lại đúng là giống ông ta nhưng mà quá trẻ, hẳn là con trai ông ta. Tần Lam hỏi "Cậu là con trai Viễn Tần?." Cố Viễn hiểu ra, gật đầu, nói tiếp "Ông ấy mất rồi, giờ mẹ là mẹ con." Tần Lam nhớ đến nội dung bức thư, im lặng đi vào phòng bếp. Kết cục của Viễn Tần không phải là khó đoán, vốn dĩ Tần Cảnh đã lên kế hoạch từ lâu để có thể tiêu diệt cả dòng họ Viễn nhưng lại để Cố Viễn thoát nên ông ta vô cùng ghét Tần Lam. Tần Lam mở tủ lạnh lấy đồ, quay sang hỏi Cố Viễn "Có bao nhiêu người trong nhà?". Cố Viễn nhẩm tính, trả lời " người." Tần Lam lấy đồ ăn ra, chế biến đủ cho người ăn, trước đây cô vẫn luôn tự làm bữa sáng, không thích ăn ngoài nên đều dậy sớm làm. Cẩm Mạn vừa xuống, nhìn dáng vẻ chăm chú của Tần Lam có chút yêu thích, ngồi vào bàn chống cằm chờ ăn. Tần Lam bê đồ ăn ra, đặt trước mặt mỗi người một đĩa trứng rán kèm bánh mì bơ và một cốc sữa, nhanh chóng ngồi vào ăn rồi đứng dậy đi tìm lão Trương. Lão Trương đang ở ngoài vườn tỉa cây, thấy Tần Lam đi đến liền cúi người chào "Chào buổi sáng tiểu thư." Tần Lam gật đầu, nhìn bụi hồng đang được tỉa hỏi "Tình hình công ty hiện nay thế nào?." Lão Trương cầm kéo tiếp tục tỉa cành, tóm tắt qua tình hình cho Tần Lam. Tần Lam nhíu mày "Ta bị khai trừ khỏi công ty sao? Cũng không khó đoán, Tần Cảnh luôn chờ Cẩm Mạn về tiếp quản công ty. Nhưng nếu Cẩm Mạn đốt cháy giai đoạn, trực tiếp động đến mấy công ty lớn kia chỉ sợ công ty khó trụ vững." Lão Trương tiếp lời "Tạm thời có chút vấn đề với đơn vị cung cấp nên dạo này Cẩm tiểu thư rất bận. Tôi cũng không giúp gì được, xin tiểu thư trách tội." Tần Lam ném cho lão Trương cái lườm, hừ mạnh "Ông bảo tôi trách tội mà mặt nhởn nhơ thế, lại còn có tâm tình tỉa cây. Có phải tìm được bà nào không?". Lão Trương phì cười, ngừng tay "Tiểu thư đừng nói thế. Tuổi này tôi cũng chỉ hưởng thụ thú vui với kết bạn với mấy bô lão thôi, không theo kịp mấy người trẻ tuổi. Tôi vẫn chưa an tâm về tiểu thư, sao có thể quan tâm đến chuyện khác được." Tần Lam quay mặt đi không nói. Lão Trương đổi chủ đề "Trưa nay tiểu thư muốn đem bữa trưa đến cho Cẩm tiểu thư không? Nhân tiện ghé thăm công ty luôn." Tần Lam suy nghĩ, hỏi "Tôi đến có sợ bị nhận ra không?". Lão Trương suy nghĩ chút, tóm tắt qua các mối quan hệ cho Tần Lam, mỉm cười "Tiểu thư muốn đi mua đồ không? Tôi nghĩ Cẩm tiểu thư sẽ rất vui nếu ăn đồ cô nấu đấy." Tần Lam gật đầu, quay người vào nhà. Cẩm Mạn đến công ty, có chút mệt mỏi. Mới sáng sớm đã nhận được tin có người tranh mất đơn hàng của công ty. Các nguồn cung cũng đột nhiên lần lượt phá sản, chắc chắn có người giật dây đằng sau. Cầm tài liệu thư ký mới đưa đến, Cẩm Mạn mất bình tĩnh, đập mạnh tài liệu xuống mặt bàn, tức giận quát mắng thư ký. Tiểu thư ký đáng thương bị Cẩm Mạn dọa mất hồn, luôn miệng xin lỗi. Cẩm Mạn hít một hơi lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ kỹ, vẫy tay đuổi thư ký ra rồi gọi điện cho đối tác, yêu cầu bồi thường đơn hàng. Cô mấy hôm nay đã suy nghĩ rất kỹ, những chuyện này cũng quá trùng hợp đi. Đối tác đều là những công ty có tình trạng ổn định, đang phát triển, không thể đột nhiên phá sản. Từ lúc Tần Lam và Cố Viễn rời công ty, tình hình công ty vô cùng rối loạn. Đang định gọi cho lão Trương thì nhân viên phòng chờ gọi tới, nói là có người muốn gặp. Cẩm Mạn định bảo đuổi đi, nghĩ kỹ lại có người muốn gặp thì thường phải hẹn trước, cô nghi ngờ nói với nhân viên bảo người đó chờ chút. Tần Lam cầm cặp lồng cơm, an tĩnh ngồi ở sảnh chờ Cẩm Mạn. Nhân viên đi ngang qua đều xì xào bàn tán xem tại sao Tần tổng lại xuất hiện ở đây. Cẩm Mạn đi xuống, quả nhiên là Tần Lam, tâm trạng vui vẻ hơn, đến gần hỏi "Có việc gì sao?". Tần Lam đưa cặp lồng ra, trả lời "Tôi muốn xem cô làm việc, có phiền không?." Cẩm Mạn trong lòng ấm áp một mảng, nắm tay Tần Lam dẫn lên phòng, không ngừng mỉm cười vô cùng vui vẻ.
———————————————————————————
Dạo này mình hơi lười nên không ra chap mới, thật xin lỗi mọi người. Nói thật là tưởng tượng, nghĩ ra cốt truyện và diễn biến nhanh hơn là diễn đạt ra dưới dạng văn bản nên mình hơi nản. Nản hơn là vào xem tình hình thì mỗi chap cứ lượt view thì chỉ có sao làm mình thấy rất nản. Hầu như các bạn chỉ bình chọn những chap có H. Thật sự mình không thể cho nhân vật đè nhau ra suốt được để mà có H. Nhiều khi lười quá chỉ muốn ghi Drop truyện luôn cho nhanh mà mỗi lần vào lại thấy bạn Haruhiyuuki bình chọn cho tức là vẫn còn bạn quan tâm đến truyện nên mình vẫn cố viết. Mình nói vậy không phải là muốn câu sao hay trách các bạn mà là mình thấy quá nản rồi. May mà vẫn còn những bạn sao cho nên mình vẫn có động lực. Với lại mình chưa thấy bộ nào có đọc giả im lặng như bộ này. Mình viết sai cũng ko nói, lỗi logic cũng ko nói mà cũng không thắc mắc gì cả, hay tại mình viết dở quá nên các bạn đọc cho có? Mong từ nay các bạn góp ý cho mình nhiều hơn để mình cải thiện khả năng viết. Nhiều tác giả kêu trời kêu đất vì bị giục mà mình lặn mấy hôm không ai giục cả, chỉ mong đc cảm nhận thử cảm giác "bị" giục xem thế nào. Dù sao thì cũng cảm ơn những bạn đã đọc đến dòng cuối cùng này và cảm ơn bạn haruhiyuuki đã là người đầu tiên theo dõi bộ truyện và là người duy nhất thả sao tất cả các chap.
Thân ái.