Chương : Cắt chẳng đứt, gỡ càng rối ()
Nhìn thấy anh ta nhai nhóp nhép, tôi không
khỏi mở miệng hỏi: “Ăn ngon không? Bên trong có
sầu riêng đấy” Hình như có rất nhiều người đều
không thích ăn sầu riêng.
Anh ta cười yếu ớt gật đầu, dường như tâm
trạng rất tốt: “Ừ, mùi vị không tệ, rất ngọt”
Tâm trạng của một người rất dễ lây lan cho
người bên cạnh, vì thế khi nhìn thấy tâm trạng của
anh ta tốt hơn, lại có thể ăn đồ ngọt nên tôi cũng
dần dần buông lỏng, nhìn anh ta rồi nói: “Một lát
nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
Anh ta buồn cười: “Đi ăn cái gì đi”
“Ăn cái gì?” Dường như tâm trạng tốt hơn thì
sẽ nhiều lời.
Anh ta cười cười nói: “Cho em quyết định!”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn món Hàn
nhé?”
Anh ta nhíu mày, khởi động xe.
Trong trung tâm thương mại, chúng tôi tìm
một nhà hàng trông cũng khá bắt mắt, bởi vì đã
sau giờ cơm nên không có người nào ở đây cả.
Sau khi ngồi xuống một vị trí khá rộng rãi
thoáng mát, anh ta bèn lên tiếng gọi thức ăn.
Ngước mắt nhìn thấy trước mặt tôi còn dư lại một
ít bánh ngọt, anh ta bèn giơ tay lấy đi, sau đó mở
miệng nói: “Đừng ăn nhiều quà vặt quá, một lát sẽ
không ăn được những thứ khác đấy.”
Tôi hơi sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu. Vừa
rồi đã ăn mấy ngụm bánh ngọt, trong bụng quả
thật có chút khó chịu.
Nhìn thấy anh ta ăn xong bánh ngọt còn thừa
của tôi, tôi bèn há miệng nói: “Anh cũng thích mùi
vị này sao?”
Anh ta cong môi, nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Ừ,
vô cùng thích!”
“Vậy một lát nữa khi trở về, chúng ta cũng
mua một ít mang về đi?”
“Được.
Dường như tôi luôn cảm thấy tâm trạng của
Cố Diệc Hàn hôm nay rất tốt.
Bởi vì vừa rồi đã ăn một ít bánh ngọt, vì thế tôi
không ăn được nhiều món Hàn cho lắm. Thế
nhưng anh ta lại gọi không ít, nhìn thấy phần thức
ăn thừa còn lại, tôi cảm thấy hơi đáng tiếc: “Lãng
phí quá.”
Anh ta lại cười nhẹ: “Bỏ túi mang về là được rồi.”
Tôi hơi sửng sốt, nhìn anh ta không giống
người tiết kiệm như vậy đấy? Hơn nữa, hình như ở
nhà anh ta cũng rất kén ăn.
Hôm nay tại sao không chỉ ăn bánh ngọt còn
thừa của tôi mà còn bỏ túi mang về những thức
ăn này nữa chứ?
Thấy tôi tròn mắt nhìn anh ta, anh ta bèn cười
nói: “Nhìn xem, trước mặt quẹo phải có rất nhiều
người lang thang và chó hoang. Một lát chúng ta
sẽ để ở đó, nếu như bọn họ đói thì có thể lấy đi”
“Ừ ừ, được” Tôi cầm lấy hộp thức ăn rồi bỏ
vào túi.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, tôi đi theo sau lưng
anh ta. Đi được một đoạn, đột nhiên anh ta quay
sang hỏi: “Mệt không?”
Tôi lắc đầu: “Không mệt”
“Ừm, một lát nữa sẽ đến thôi”
Tại trung tâm thành phố, vốn là một nơi vô
cùng sầm uất nhưng tôi lại không ngờ đến ở đây
còn có một xó xỉnh cũ nát bị người khác lãng
quên.
Đây là một nơi rất khó khiến người khác phát
hiện ra được, một xó xỉnh khá bí mật. Bên cạnh
thùng rác được đặt không ít thức ăn, Cố Diệc Hàn
buông hộp đồ ăn xuống.
Ngay khi anh ta muốn kéo tôi rời đi, tôi bèn
nhìn quanh bốn phía. Những nơi gần đây đều
được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, cho dù là bên
cạnh thùng rác cũng được dọn dẹp vô cùng tươm
tất, những hộp đồ ăn bên cạnh đều được đặt
ngăn nắp chỉnh tê.
Sau khi đi theo anh ta mấy bước, tôi không
khỏi ngước mắt lên nhìn anh ta rồi cười nói: “Cố
Diệc Hàn, thật ra thành phố này cũng có rất nhiều
người hiền lành và ấm áp, đúng không?”
Thấy tôi cười, anh ta sửng sốt một lát, sau đó
gật đầu rồi thuận tiện nắm lấy tay tôi nói: “Ừ, còn
có rất nhiều”
Nước mắt tôi không tự chủ được cứ mãi tuôn
xuống, anh ta giơ tay lên kéo tôi vào trong ngực,
không ngừng an ủi: “Cho dù như thế nào cũng
nhất định phải đứng dưới ánh mặt trời”
Tôi gật đầu, khóc đến mức mất khống chế.
Một lúc lâu sau mới rời khỏi ngực anh ta, nhìn
thấy trên âu phục của anh ta đã bị nước mắt và
nước mũi của tôi khiến cho tèm lem trông vô cùng
buồn cười.
Vì thế, tôi đột nhiên bật cười, lên tiếng nói:
“Quần áo của anh…”
Anh ta không biết làm sao, đành than thở một
tiếng rồi cầm lấy khăn giấy đưa cho tôi, sau đó
nói: “Tự mình gây họa thì tự mình giải quyết”
Nhận lấy khăn giấy, tôi cố gắng thay anh ta
lau sạch vết nước nhưng vẫn còn một chút dấu
vết.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, sau đó xấu hổ
nói: “Hình như không thể lau hết được”
Anh ta giơ tay cốc lên trán tôi một cái, cười
nói: “Chỉ có thể trở về giặt thôi”
Tôi gật đầu, cũng chỉ đành như vậy.
Ăn cũng đã ăn rồi, đi dạo cũng đã đi rồi, quả
thật bây giờ tâm trạng tôi đã khá hơn rất nhiều.
Sau đi đi vòng qua trung tâm thương mại, anh
ta đi lấy xe, tôi đứng ở cửa chờ anh ta, nhàm chán
đứng thẳng dưới ánh mặt trời mà ngẩn người.
Mặt trời vào mùa thu không quá gay gắt,
nhưng đứng lâu như thế sẽ bị choáng đầu.
“John, tài lái xe của cậu thụt lùi rồi, tại sao kỹ
thuật của cậu lại trở nên như vậy chứ?”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, cả người
tôi đều cứng đờ lại, theo bản năng muốn xoay
người lại nhìn.
Thế nhưng sau lưng lại vang lên một giọng
nói khác, là John: “Cậu đừng om sòm nữa, cho dù
là cả đám trẻ con thì cũng yên tĩnh hơn cậu đấy”
“Đương nhiên không thể nào rồi”
Ngay lúc nghe thấy giọng nói của hai người,
xe của Cố Diệc Hàn cũng đồng thời được lái tới.
Anh ta cũng nhìn thấy .John và Vũ Linh thì lập tức
nhìn sang sắc mặt không tốt của tôi.
Anh ta cau mày: “Muốn đi gặp bọn họ không?”
Tôi lắc đầu, lên xe rồi mở miệng nói: “Đi thôi”
Bây giờ tôi nửa sống nửa chết thế này, nếu
gặp mặt sẽ chỉ khiến bọn họ lo lắng thêm mà thôi,
chi bằng chờ đến lúc tốt hơn thì hãy gặp.
Anh ta hơi ngẩn người, nhưng cũng không nói
nhiều nữa, lái xe thẳng về phía biệt thự ở ngoại ô.
Trên đường đi, từng phong cảnh cứ thoáng
qua không ngừng, tôi cứ mải mê nhìn đến mức
xuất thần.
Sau đó, tôi lại mơ hồ nghe thấy một tiếng thở
dài: “Rốt cuộc thì trong chuyện này, phải tự mình
muốn thoát ra ngoài mới được”
Tôi yên lặng, tôi chỉ có thể tự mình thoát ra,
chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Những ngày kế tiếp trôi qua cũng khá yên
bình, Cố Diệc Hàn là một người rất biết cách
chăm sóc người khác.
Nhưng tôi cũng không thể vẫn luôn ở lại đây
được, vẫn luôn dựa dẫm vào anh ta mà không
chịu bước ra ngoài.
Đầu tháng mười, tôi đã trốn tránh tất cả mọi
người được hai tháng. Không muốn gặp ai cả, tin
Anh ta gật đầu, sau đó rút lấy sách trong tay
tôi, đặt lên giá sách rồi nói: “Ăn cơm trước đã”
Tuy biệt thự rất lớn nhưng không có vẻ trống
trải, trên bàn ăn Cố Diệc Hàn nhìn thấy tôi ăn
được thêm mấy muỗng canh cá thì anh ta trực
tiếp múc thêm một chén cho tôi rồi nói: “Thích
uống thì uống nhiều một chút”
Tôi cười cười, không khỏi sờ lên mặt mình:
“Anh thấy gần đây tôi có thay đổi gì không?”
Anh ta gật đầu, rất nghiêm túc nhìn tôi một cái
rồi nói: “Ừm, gầy”
Tôi…
Rõ ràng đã mập hơn mà, mấy ngày nay khi ở
cữ anh ta đã nghĩ đủ phương pháp để ép buộc tôi
ăn, trên gương mặt gầy gộc cũng đã có không ít
thịt.
Thấy anh ta buông chén đũa xuống, nghĩ
thầm anh ta đã ăn xong rồi nên tôi ngập ngừng
một chút rồi nói: “Cố Diệc Hàn, tôi muốn nói một
chuyện với anh”