Chương : Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn ()
Tôi bị tiếng sấm đánh thức, vừa mở mắt dậy
đã cảm thấy lạnh đến tê dại, bên ngoài vẫn vang
lên tiếng sấm ầm ỹ, lúc ngủ tôi quên đóng cửa cho
nên bây giờ đã bị mưa to tạt vào.
Lục tìm di động xem thời gian, thấy mới mười
hai giờ, tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ đã tỉnh
chỉ sợ là tối nay không cách nào ngủ lại được.
Thấy trên di động có mấy chục cuộc gọi nhỡ
chưa nhận, tuy rằng không có ghi chú nhưng tôi
nhớ dãy số này, đầu là Phó Thắng Nam gọi đến.
Tôi thấy hơi bực bội, vừa định tắt điện thoại đi,
không ngờ lại có cuộc gọi đến. Tôi nhíu mày, sau
khi bắt máy thì nói thẳng: “Phó Thắng Nam, giờ
em đã thành thế này rồi mà anh còn chưa hài
lòng sao, muốn ép em đi tìm cái chết à”
“Thẩm Xuân Hinh, em biết tôi muốn làm gì
không, nếu là tôi thì tôi sẽ ở cạnh em..” Giọng nói
của anh có hơi nghẹn ngào, thấp thoáng còn nghe
được tiếng mưa.
Tôi thấy vô cùng bực bội, muốn lập tức cúp
máy nhưng anh lại tiếp tục nói: “Tôi đang ở dưới
lâu nhà em”
Tôi sửng sốt, sau đó đi ra ban công nhìn
xuống phía dưới theo bản năng, thấy cả người
Phó Thắng Nam mặc quần áo màu đen đứng bên
cạnh cột đèn đường dưới lầu. Anh đứng thẳng tắp
trong màn mưa, chẳng khác nào tên đầu gỗ.
Tôi nổi giận: “Phó Thắng Nam, có phải anh có
bệnh hay không!” Hơn nửa đêm rồi còn đứng dưới
mưa, tự làm khổ mình!
Nhưng anh lại bật cười: “Em tức giận, có phải
là chứng minh cho việc em còn quan tâm tôi hay
không?”
Tôi…
Có bệnh, còn là bệnh không nhẹt
“Phó Thắng Nam, anh có bệnh thì đi đến bác
sĩ đi” Nói xong tôi liền cúp điện thoại, lòng ngực
tức đến khó thở.
Bên ngoài đổ mưa vô cùng lớn, đây là cơn
mưa cuối thu, không giống như cơn mưa nóng
nực mùa hè, chỉ sợ nếu còn đứng nữa anh sẽ đổ
bệnh.
Nghĩ một hồi, tôi lấy di động vào zAlo gọi cho
Trịnh Tuấn Anh, nhưng một lúc lâu vẫn không có
ai nghe máy. Sau đó tôi lại tiếp tục gọi cho Kiều
Cảnh Thần, sau một hồi lâu đổ chuông cũng đã
có người nhận.
“Thẩm Xuân Hinh? Chuyện gì?”
Tôi mím môi: “Phó Thắng Nam đang tự ngược
đãi mình ở dưới khu nhà của tôi, nếu không muốn
anh ta chết thì đến dẫn anh ta về đi, với lại phiền
anh nhắn lại với anh ta, nếu mà muốn chết thì mời
anh ta lăn xa xa một chút, tôi không chịu trách
nhiệm nhặt xác đâu, cảm ơn!”
“Tôi khinh! Tôi nói này, người phụ nữ như cô
đúng là xấu xa mài Cô..” Kiều Cảnh Thần nói
không chút lưu tình, tôi không định tự ngược đãi
bản thân mà nghe anh ta mắng.
Cho nên trực tiếp tắt máy.
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như cũ, Phó
Thắng Nam giống như là đứng chết dí dưới mưa,
có điều qua nửa tiếng sau Kiều Cảnh Thần đã đi
tới.
Bên ngoài mưa to như cũ, phó nói cẩn thận
cùng đã chết giống nhau còn ở trong mưa, bất
quá qua nửa giờ sau kiêu nghiêm chỉnh liền tới
rồi. Tầng lầu quá cao nên tôi không nghe thấy hai
người đó nói gì, chỉ thấy bọn họ dây dưa một lúc
thì đi mất.
Tôi kéo rèm lại, ngồi trên giường, biết đêm nay
đã không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Ngày tiếp theo, ánh mặt trời dân dân xuất
hiện, tôi xuống giường rửa mặt rồi đi thắng đến
công ty.
Cố Diệc Hàn tới từ sớm, nhìn thấy dáng vẻ
tỉnh thần không tốt của tôi thì nhíu mày: “Tối hôm
qua em không ngủ sao?”
Tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam ở dưới lầu, thật phiền
Anh ta nhíu mày im lặng một lúc, rồi nói: “Văn
kiện hôm qua anh đưa cho em, em đã xem chưa?”
Tôi ngẩn người, Phó Thắng Nam xuất hiện
làm cho tôi quên mất công việc, không khỏi lúng
túng nói: “Ngày hôm qua em quên mất!”
Anh ta đỡ trán, trong nụ cười nhạt ẩn chút bất
đắc dĩ rồi nói: “Lát nữa có hội nghị cần em phải
tham gia, không đọc văn kiện thì ráng tự do phát
huy nhé!”
Được thôi!
Tôi gật đầu, nhìn anh ta nói: “Nội dung về cái
gì?”
Anh ta đứng dậy rót cho tôi ly nước, sau đó
gọi thư ký đưa vào một phần ăn sáng, nhìn tôi rồi
nói: “Em ăn đi rồi anh nói!”
Tôi có hơi hoài nghi có phải là anh ta lo rằng
tôi sẽ chết đói hay không, cho nên lúc nào cũng
luôn suy nghĩ cách ép tôi ăn.
Tôi ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nhìn anh ta,
nói: “Anh nói đi!”
“Là nghiên cứu phát minh công nghệ khoa
học kỹ thuật mới, Cố Nghĩa làm giàu từ ô tô và vật
liệu điện, nấy năm trước khoa học công nghệ kỹ
thuật bùng nổ, có không ít người tranh giành
miếng bánh ngọt này. Nhà họ Cố giữ một phần,
chủ yếu là về di động và máy tính, trước mắt công
ty đã phát minh ra thuật toán AI, nhưng công ty kỹ
thuật này vẫn luôn ngưng trệ không phát triển,
cho nên bây giờ chúng ta cần phải xem xét là có
nên giữ lại AI này hay không, nếu giữ lại thì dùng
cách nào để thúc đẩy, làm sao để tìm được nhóm
nhân viên kỹ thuật để thúc đẩy tiến triển!”
Tôi gật đầu, nhét vào trong miệng một mẩu
bánh mỳ rồi nói: “Hiện tại nhân viên trong bộ phận
kỹ thuật đều già hết rồi sao?”
Anh ta lắc đầu: “Cũng không đúng, mỗi năm
chúng ta đều sẽ ra giá cao mời các nhân viên kỹ
thuật giỏi gia nhập nhưng cơ bản là không có
thành quả”
“Hội nghị này còn một tiếng nữa mới mở đúng
không, tôi có thể gặp những người này không?”
Anh ta hơi sửng sốt rồi gật đầu, thấy tôi đã ăn
không ít, anh ta đứng dậy nói: “Có thểi”
Đi theo anh ta ra khỏi văn phòng, Cố Nghĩa rất
coi trọng AI, cố ý dành hai tầng lầu trong Cố Nghĩa
cho phát triển nghiên cứu.
Bởi vì là nghiên cứu khoa học kỹ thuật cho
nên quản lý nhân viên ra vào ở đây đều cực kỳ
nghiêm khắc, Cố Diệc Hàng và tôi mặc trang phục
phòng hộ rồi mới đi vào.
Khi nhìn thoáng qua thiết bị bên trong, tôi cảm
thấy hơi khó hiểu, cho nên cứ nghiên cứu các
thành viên ở đây.
Thời gian có hạn, cho nên chỉ nói chuyện qua
loa vài câu sau đó tôi và Cố Diệc Hàn về lại văn
phòng.
“Thế nào? Sau khi xem xong có cảm giác gì?”
Anh ta ngồi trên ghế giám đốc, cười nhạt hỏi.
Tôi hơi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì sao các anh đều
mời nhân viên nghiên cứu là người nước ngoài?
Hơn nữa quyền phát biểu chỉ nằm trong tay bọn
họ?”
Anh ta nhướng mày: “Trước mắt thì người
nghiên cứu khoa học ưu tú trong nước không
nhiều, bọn họ có kỹ thuật có bằng cấp, đương
nhiên anh sẽ cho bọn họ mức đãi ngộ cao nhất!”
“Nhưng anh có nghĩ tới không, người trên toàn
thế giới đều nghiên cứu AI, anh lại giao hết quyên
chủ động cho nhân viên nghiên cứu nước ngoài,
ngộ nhỡ cuối cùng bọn họ mang thành quả
nghiên cứu về nước thì sao?” Tôi thừa nhận nói
như vậy là không nên nhưng đây là điều cần đề
phòng trước, chúng ta yêu nước, những người
khác cũng yêu nước giống như chúng ta.
Anh ta nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ
trên mặt bàn, cộc cộc cộc, hồi lâu mới nhìn tôi rồi
nói: “Bọn anh đều đã suy xét vê vấn đề này nhưng
trước mắt nếu bọn anh muốn phát triển AI thì nhất
định phải dùng bọn họ, dùng người không nghị,
nghỉ thì không dùng.
Tôi gật đầu nhìn anh nói: “Nếu tôi có thể tìm ra
một nhóm nhân viên kỹ thuật hàng đầu ở trong
nước, hơn nữa còn đảm bảo bọn họ có thể đưa AI
lên một trình độ cao thì anh dám thử không?”
Anh ta sửng sốt rồi đột nhiên cười nhạt: “Sao
em có thể nắm chắc chuyện này?”
“Không nắm chắc, chỉ là tôi muốn thử xem
sao!” Nếu dự án này hoàn thành, có lẽ tôi sẽ có
cách đối phó với nhà họ Mạc.
Dù sao nhà họ Mạc cũng có địa vị trong giới
kinh doanh, có rất nhiều khoa học kỹ thuật chống đỡ.
Anh ta im lặng hồi lâu rồi gật đầu nhìn tôi nói:
“Có thể”
Trong phòng họp, gần như những người đứng
đầu Cố Nghĩa đều tới, trong đó có cả Phó Bảo
Hân. Khi nhìn thấy tôi, bà ấy hơi nhíu mày, có chút
bất ngờ nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình
thường.
Cố Diệc Hàn sắp xếp cho tôi ngồi xuống, sau
đó đứng dậy mở máy chiếu rồi nói: “Trước tiên xin
giới thiệu với tất cả mọi người, người vừa đi vào
cùng với tôi chính là Thẩm Xuân Hinh, tôi đã chính
thức mời cô ấy làm tổng giám sát dự án của Cố
Nghĩa, từ nay vê sau công ty AI sẽ do cô ấy phụ
trách!”
Trong nhất thời, cả phòng họp đều vang lên
tiếng ồ, có người nghi ngờ nói: “Tổng giám đốc
Hàn, vị trí tổng giám sát của công ty tuy rằng tạm
trống chỗ nhưng Cố Nghĩa không giống với các
công ty nhỏ khác, tùy tiện tìm một người đảm
nhận vị trí này. Huống chỉ công ty AI này, không
phải hôm nay chúng ta đến để thảo luận có nên
lưu lại AI hay không, giờ còn chưa có kết quả mà
đã ra quyết định như vậy, tổng giám đốc Hàn
không cảm thấy quyết định của anh có hơi qua
loa sao?”