Chương : Cái bẫy giăng sẵn cho Phó Thắng Nam ()
Nhìn thấy tôi không mỡ miệng
nói, anh cầm hộp thuốc lên, cời áo
khoác ngoài ra nhìn tôi nói:
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng
nghĩ nhiều nữa. Tôi đi tắm một lát.”
Tôi không thèm đề ý đến anh
chui tọt vào trong chăn. Nằm cả
nửa tiếng cũng không ngủ được,
sau đó tôi mò tay tìm điện thoại di
động, tìm cả nửa ngày cũng không
thấy điện thoại của tôi ở đâu.
Nhưng ngược lại thì thấy điện thoại
di động của anh ở trên chiếc tủ
đầu giường. Tôi không khỏi nói
vọng về phía phòng tắm:
“Phó Thắng Nam, em có thể
xem điện thoại của anh không?”
“Kiểm tra sao?” Anh từ trong
phòng tắm ló ra nửa người, cong
môi cười.
“Em muốn xem thì xem đi, mật
mã em đã biết rồi đấy.”
Tôi không khỏi trừng mắt nhìn
anh một cái:
“Em không có ý muốn kiểm
tra, em chỉ là muốn chơi một chút thôi.”
Anh nhấc mi mắt, không nói gì
nữa mà đi vào phòng tắm.
Cầm lấy điện thoại của anh,
trước đây tôi từng tải cho anh ấy
một chiếc video, anh cũng không
xóa nó đi tôi tường ít nhất anh cũng
sẽ mở ra xem. Nhưng khi mở ra tôi
mới biết, anh hoàn toàn không xem
chiếc video đó, đến cả tài khoản
cũng không thèm đăng ký. Thấy
bây giờ tôi cũng đang rảnh đành
dứt khoát dùng số điện thoại của
anh đề đăng ký một cái tài khoản
cho anh.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Sau khi đăng ký xong, tôi nằm
trên giường lướt vài chiếc video thì
có một cuộc điện thoại gọi tới. Là
Kiều Cảnh Thần.
Tiếng nước vẫn chảy không
ngừng trong phòng tắm, Phó
Thắng Nam vẫn đang tắm rửa. Tôi
đi tới phòng tắm gọi Phó Thắng
Nam, anh trầm giọng nói tôi bắt
máy hộ anh.
Vừa ấn nút nghe, tôi vẫn chưa
mỡ miệng, Kiều Cảnh Thần đã lải
nhải oán trách:
“Anh ba, anh đang làm cái gì
vậy? Sao bây giờ mới bắt điện
thoại?”
Tôi đang định trả lời rằng anh
đang tắm nhưng vẫn chưa kịp nói
thì đầu dây bên kia đã nói tiếp.
Giọng nói của Kiều Cảnh Thần vô
cùng nhanh:
“Chuyện phía bên bệnh viện
có lẽ vẫn cần chúng ta đi xem một
chút, nhất là bên phía Nam thành
phố. Trong bệnh viện đó có một
bệnh nhân đã chết hai tháng rồi,
bây giờ bệnh viện vẫn đang thu
phí, số tiền sắp lên đến mười bảy tỷ
rưỡi rồi. Chuyện này đang được
làm rầm rộ lên, người nhà bệnh
nhân để lại hoá đơn, đã làm loạn
đến tận Cục Vệ Sinh rồi. Chuyện
này cần phải giải quyết thật nhanh,
bên truyền thông cũng sắp không
áp chế được nữa rồi.”
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói
cho anh ấy.” Tôi trả lời, trong lòng
không khỏi bắt đầu nhớ lại chuyện
ð bệnh viện. Một cái hố to như vậy
Trịnh Tuấn Anh là có lòng tốt hay là
cố ý làm như vậy?
“Thẩm Xuân Hinh?” Kiều
Cảnh Thần sửng sốt.
“Tại sao lại là cô? Sao cô lại
trả lời điện thoại của Thắng Nam?
Anh ấy đâu rồi?”
Tôi cảm thấy có chút buồn
ngủ, ngáp một cái:
“Anh ấy đang tắm, chuyện
của anh lát nữa tôi sẽ nói lại với
anh ấy. Nếu như không còn chuyện
khác thì tôi cúp máy đây.”
Chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy
rằng tôi nghe trộm điện thoại của
Phó Thắng Nam, cho nên anh ta
mới tức giận nói:
“Thẩm Xuân Hinh, cô nghe
trộm điện thoại của người khác,
còn bày ra vẻ không thèm quan
tâm như vậy? Tam quan của cô
thật sự được làm bằng đậu phụ
sao? Rốt cuộc cô có còn một chút
giới hạn nào không vậy. Cướp
người đàn ông của người khác
cũng thôi đi, bây giờ lại còn làm ra
cái loại chuyện nghe trộm điện
thoại của người khác. Tôi vốn dĩ
vẫn luôn cho rằng, cô được gả cho
Phó Thắng Nam nhất định là vì ông
cụ Phó. Xem ra bây gið ông cụ Phó
chắc chắn là bị cô đầu độc rồi.”
Tôi có chút cạn lời với anh ta:
“Tổng giám đốc Kiều, anh xem
tiểu thuyết nhiều quá rồi đúng
không? Đã bổ não đến mức này rồi
cơ à. Chuyện tôi gả cho Phó Thắng
Nam bản thân anh ấy còn không
nói gì, nhưng ngày nào anh cũng
treo chuyện này trên miệng anh?
Anh là đem lòng thích Phó Thắng
Nam rồi hay là như thế nào? Oán
hận tôi cướp đi anh ấy như vậy, nếu
như anh thích anh ấy tôi sẽ không
để ý chuyện anh riêng tư gặp anh
ấy. Còn nữa, tôi nói rõ ràng với anh,
người bảo tôi bắt điện thoại là Phó
Thắng Nam, phiền anh lần sau nhìn
rõ ràng tình hình một chút.”
Anh ta có chút cà lăm, nói
không được tự nhiên cho lắm:
“Thẩm Xuân Hinh cô nói bậy
cái gì vậy? Tôi là nói về Hạnh
Nguyên, cô không biết trái tim của
Phó Thắng Nam vẫn luôn luôn ở
chỗ của Hạnh Nguyên sao? Cô
chia rẽ người khác cô còn nói lý cái
gì?”
Hừ. Tôi không khỏi cảm thấy
nực cười:
“Tổng giám đốc Kiểu, cái gì
gọi là tôi chia rẽ người khác? Anh
từ chỗ nào nghe được trái tim của
Phó Thắng Nam vẫn luôn ở chỗ
Mạc Hạnh Nguyên? Chẳng qua chỉ
là vài lần hỏi han ân cần gọi cái là
đến thôi sao? Nếu như muốn hiều
theo cách của anh, mức độ anh
quan tâm đến Mạc Hạnh Nguyên
cũng không kém Phó Thắng Nam,
cho nên trái tim của anh cũng ở
bên chỗ cô ta rồi à?”
“Thẩm Xuân Hinh, cô…” Anh
ta nhất thời nói lắp ba lắp bắp.
Tôi ngừng một chút rồi hỏi:
“Tôi cái gì mà tôi? Tổng giám
đốc Kiều à, phiền anh từ nay về
sau đừng có đem suy nghĩ của
mình áp đặt lên người khác nữa.
Có bộ não to như vậy, nhưng người
ta còn chưa mỡ mồm nói một câu
’em yêu anh’, anh đã gật đầu liếm
mặt nói ‘anh đồng ý rồi. Phó
Thắng Nam có đặt trái tim bên chỗ
Mạc Hạnh Nguyên hay không
trong lòng tôi rất rõ ràng. Anh cũng
nên làm rõ vấn đề tình cảm của
mình trước đi rồi hãy đi nói chuyện
của người khác.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp
điện thoại. Phó Thắng Nam bây giờ
mới ra khỏi phòng tắm anh chỉ mặc
một chiếc quần đùi. Tóc anh vẫn
còn ướt, trong tay cầm chiếc khăn
lau tóc. Anh nhìn tôi hỏi: “Cảnh
Thần gọi tới à?”
Tôi gật đầu ừ một tiếng, thuận
tiện trừng mắt nhìn anh:
“Hôm nay anh ngủ ngoài
phòng khách!”
Anh ngần người, nhếch mắt
nói:
“Sao thế? Cậu ta nói gì à?”
“Chả nói gì.” Tôi không còn
hứng thú chơi điện thoại nữa, vứt
điện thoại sang một bên, sau đó
chui vào trong chăn.
Phó Thắng Nam lật chăn lên,
kéo tôi vào lòng. Tóc anh vẫn còn
đang ướt, trên người cũng hơi ầm.
„ Tôi có chút chống cự lại anh, vươn
tay đẩy anh ra,
cáu kỉnh nói:
“Phó Thắng Nam, anh đừng
có động vào người em.”
Anh mím môi nhíu mày hỏi:
“Cậu ta nói cái gì rồi?”
“Không nói gì!” Tôi lười để ý
đến anh, trong lòng tức giận nên
véo vào lưng anh một cái.
Anh cũng không tránh đi để
mặc cho tôi véo, nửa ngày sau mới
bất đắc dĩ nói:
“Hả giận chưa?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, cắn
môi không nói gì. Anh thờ dài một
hơi:
“Tính khí của Cảnh Thần là
như vậy, lần sau tôi sẽ nói với cậu
ta. Em tức giận với cậu ta làm cái
gì?”
Cái gì gọi là tức giận với anh
ta?
Cả người ầm hơi nước của anh
dính sang người tôi làm tôi có chút
khó chịu, oan ức nói:
“Phó Thắng Nam anh bỏ em
ra, người anh vẫn ướt kia kìa.”
Anh cười: “Đề tôi lau lau đi là
được. Em giận dỗi làm gì? Nếu như
vẫn chưa hả giận thì véo tôi thêm
vài cái nữa đi. Nếu như vẫn không
được, thì em đánh tôi luôn cũng
được.”
Tôi không để ý đến anh, tâm
trạng cũng không vui bèn cuốn
chặt chăn lên người, lạnh lùng nói:
“Phó Thắng Nam, tối nay anh
ngủ ð phòng khách.”
Thấy vẫn chưa dỗ được tôi,
anh có chút bất đắc dĩ, dứt khoát
với điện thoại gọi cho Kiều Cảnh
Thần. Không lâu sau đã nối được
điện thoại. Phó Thắng Nam thấp
giọng hết mức có thề hỏi :
“Cậu nói cái gì với Thẩm Xuân
Hinh rồi?”
Anh mở loa ngoài, bên phía
Kiều Cảnh Thần vài giây sau mới
trả lời:
“Tôi còn có thể nói gì với cô
ấy? Cô ấy không nói gì tôi đã là tốt
lắm rồi. Vừa nãy cô ấy nhằm vào tôi
mắng một tràng, đừng nói anh
cũng bị cô ấy mắng cho đấy nhé.”
Phó Thắng Nam thấp giọng,
ho nhẹ vài tiếng:
“Cô ấy mắng tôi là đúng rồi,
vừa nãy tôi vì cậu mà bị đánh rồi
đấy. Tìm cơ hội xin lỗi với Thẩm
Xuân Hinh di.”
Kiều Cảnh Thần xù lông lên:
“Dựa vào cái gì? Tôi lại chẳng chọc
giận cô ấy, dựa vào cái gì mà bắt
tôi phải xin lỗi?”
“Không xin lỗi thì tôi phải ngủ
ð phòng khách, cậu cảm thấy có
nên nói câu xin lỗi hay không?”
Thấy Phó Thắng Nam nói như vậy,
tôi cảm thấy cạn lời, nghe cứ như
tôi để anh ấy chịu ấm ức lắm ấy.
Giọng nói Kiều Cảnh Thần bắt
đầu cao lên, ngần ngơ nửa ngày
mới trả lời:
“Anh, anh yêu cô ấy rồi?”
Phó Thắng Nam cũng không
trốn tránh vấn về, trực tiếp gật đầu:
“Ừ, cô ấy là vợ tôi.”
Một lúc sau, Kiều Cảnh Thần
mới nói:
“Được, tôi tìm thời gian hẹn
với Trịnh Tuấn Anh, chúng ta cùng
nhau ăn bữa cơm, đề tôi gửi lời xin
lỗi đến chị dâu!”