Chương : Còn trẻ mà ho ra nhiều máu sẽ chết sớm ()
Kiều Cảnh Thần nói y như thật vậy sự
lo lắng trong giọng nói của anh ta thề hiện
vô cùng nhuần nhuyễn.
Tôi cầm điện thoại, hơi khó chịu đứng
hóng gió trên ban công rồi thản nhiên nói:
“Nếu như anh ấy không biết yêu thương
bản thân mình thì cứ để anh ấy uống đến
chết đi.”
“Chị dâu…
“Xuân Hinh, em có phải là phụ nữ
không đấy?” Điện thoại của Kiểu Cảnh
Thần bị Phó Thắng Nam giật lấy rồi anh ta
lên tiếng nói với tôi bằng giọng mũi khàn
„khàn, nghe giọng nói có vẻ như đã uống
Say rồi.
Ủng hộ chúng tôi, truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
“Em có phải là phụ nữ hay không lẽ
nào anh không biết? Phó Thắng Nam, anh
cho rằng anh còn là đứa trẻ lên ba hay sao
mà nửa đêm uống rượu rồi gây sự?” Tôi
không biết đầu bên kia điện thoại đã bật
loa ngoài, cho nên tôi vừa mới nói hết.
Kiều Cảnh Thần liền bùng nổ, một
tiếng “Anh Ba” thật dài vang lên, giọng
điệu rõ ràng mang theo sự trêu chọc.
Nhưng có lẽ nói xong liền nhận được
ánh mắt của Phó Thắng Nam nên đầu bên
kia điện thoại trở nên yên tĩnh hơn.
Tôi thật sự không có tâm trạng đề tiếp
tục nói những chuyện vô bổ này với anh
nữa nên thản nhiên nói: “Phó Thắng Nam,
nếu không có chuyện gì thì đừng có gọi
điện cho em, em cúp máy đây.”
Nói xong, không đợi anh mở miệng, tôi
đã trực tiếp cúp máy.
Sau đó tôi trực tiếp tắt nguồn.
Đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, cả
đêm đều liên tục gặp ác mộng. Mãi đến
rạng sáng khó khăn lắm mới mơ hồ chìm
vào giấc ngủ thì Hoàng Nhược Vi lại gọi
đến.
Nghe thấy giọng nói của tôi hơi khàn
và mệt mỏi nên cô ấy không khỏi mờ
miệng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, cô ngủ
không ngon à?”
Tôi ừ một tiếng, mờ miệng nói: “Cô gửi
địa chỉ cho tôi, một lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Đầu rất đau, tôi phải ngồi bên giường
một lúc mới tỉnh táo lại.
Nghe thấy giọng nói của tôi, Hoàng
Nhược Vi ngập ngừng một chút rồi nói:
“Hay là như vậy đi. Lát nữa tôi đến đón cô,
cô cứ ngủ thêm một lúc nữa đi. Tý nữa tôi
qua tiện mua bữa sáng cho cô luôn.”
Tôi mờ miệng muốn từ chối nhưng cô
ấy đã lên tiếng: “Lát nhớ mở cửa đó, tôi
cúp máy đây. Tí nữa gặp.”
Sau đó cô ấy lập tức cúp máy.
Tôi có chút mơ màng mở điện thoại ra
xem, ngoài cuộc gọi tối qua của Phó
Thắng Nam gọi đến thì sau đó đều không
có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.
Khi Hoàng Nhược Vi đến tôi không
tiếp tục ngủ nữa, chỉ là đầu vô cùng đau
đớn, miễn cưỡng uống mấy viên thuốc mới
cảm thấy đỡ hơn một chút.
Cô ấy mang theo đồ ăn sáng tới, nhìn
thấy quầng thâm dưới mắt tôi không khỏi
lên tiếng: “Hay là cô cứ nghỉ ngơi ở nhà
một ngày đi?”
Tôi lắc đầu: “Bữa tiệc do nhà họ Thẩm
tổ chức sắp bắt đầu rồi, Thẩm Minh Thành
cũng đã sắp xếp cho tôi đi thử váy dạ hội,
tôi cũng đã đồng ý với anh ấy mấy lần rồi
nên làm rõ những chuyện ở đó xong tôi
phải trở về gấp.”
Đôi mắt của cô ấy bỗng tối sầm, đôi
mắt thanh tú trờ nên thâm trầm, khó hiểu
nói: “Chỉ sợ… sẽ không được suôn sẻ.”
Nói xong cô ấy nhìn tôi rồi lại lên tiếng:
“Mau ăn sáng trước đi.”
Tôi gật đầu trong đầu vẫn còn choáng
váng và vô cùng khó chịu.
Sau khi ra khỏi chung cư Hương Uyền
tôi cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác áp
suất không khí hạ thấp khiến trong lòng
khó chịu cộng thêm đầu lại đau nên cả
người tôi trở nên bực bội khó kiểu.
Nhìn thấy cô ấy lái xe về phía ngoại ô,
tôi không khỏi sững sờ vội cất tiếng hỏi:
“Đến ngoại ô làm gì vậy?”
Cô ấy mím môi, mỡ miệng nói: “Đưa
cô đi gặp một người mà cô muốn gặp.”
Người tôi muốn gặp?
Sau khi đầu óc chuyền động một
vòng tôi vẫn không nghĩ ra tôi muốn gặp
người nào ở vùng ngoại ô.
Không khỏi nhìn cô ấy nói: “Ai vậy?”
Cô ấy không lên tiếng, sau khi xe chạy
hơn nửa tiếng đồng hồ cô ấy đỗ xe vào bãi
đỗ xe của nghĩa trang.
Tôi đã đến nghĩa trang này rất nhiều
lần rồi bà ngoại và ông nội Phó đều được
chôn cất ở đây, vì vậy tôi rất quen thuộc
với nó.
Thấy cô ấy bước xuống xe và mua
một bó hoa cúc ð cồng nghĩa trang rồi đưa
cho tôi: “Cầm lấy đi”
Sau đó cô ấy kéo tôi đi vào bên trong.
Trong đầu tôi vẫn không ngừng kêu
ong ong và không hiểu tại sao cô ấy lại đưa
tôi đến đây nên mỡ miệng nói: “Là bạn hay
người thân của cô vậy? Chúng ta đến đây
cúng bái xong lát nữa lại đi đâu?”
Cô ấy đi đằng trước, thản nhiên nói:
“Lát nữa sẽ đi gặp mấy người Tổng giám
đốc Trần nhưng hôm nay bọn họ chắc hẳn
cũng đến đây.”
“Đến đây để làm gì?” Cô ấy dẫn tôi
dạo một vòng rồi mới dừng lại trước một
bia mộ ở hàng phía sau.
Tôi sững sờ, ánh mắt không khỏi nhìn
lên tấm bia sau đó đột nhiên ngây người,
trong đầu dường như nồ tung và bó hoa
cúc trong tay rơi xuống đất.
Tôi không dám tin nhìn bức ảnh đen
trắng và dòng chữ khắc trên bia mộ.
Sau đó đưa mắt nhìn về phía Hoàng
Nhược Vi cố gắng đè nén nỗi đau và kinh
ngạc ở trong lòng, giọng nói trở nên run
rầy: “Đây chỉ là một trò đùa phải không?”
Cô ấy mím môi, lên tiếng một cách tàn
nhẫn: “Cô cho rằng đây là trò đùa sao?”
Tôi lại nhìn về phía tấm bia một lần
nữa, nhìn lên tấm ảnh đen trắng đó chính
là người tôi quen thuộc và thân thiết nhất.
Ánh mắt cần thận nhìn vào thời gian
chôn cất, tôi thấy rõ là ngày tháng
chính là đoạn thời gian tôi xảy ra chuyện,
cô ấy làm sao lại…
Tôi lắc đầu vẫn khó có thể chấp nhận
được sự thật này. Tôi nhìn Hoàng Nhược Vi
có chút tức giận: “Tôi không hiểu tại sao cô
lại đối xử với tôi bằng cách này, nhưng tôi
nghĩ rằng tôi chưa từng làm điều gì có lỗi
với cô. Cô không cảm thấy mình rất quá
đáng hay sao?”
Cô ấy nhướng mày, nói với vẻ bình
tính: “Lý Vũ Linh đã mất do khó sinh, tôi
cũng mới điều tra ra gần đây. Cô ấy được
đưa đến thủ đô ngay đêm cô xảy ra
chuyện, bọn chúng làm cho cô ấy hôn mê
rồi đưa cô ấy đến nhà Trần Húc Diệu chính
là để làm cho cô ra khỏi biệt thự sau đó
bắt cóc cô. Cũng chính vì chuyện này nên
sau khi Vũ Linh biết được là do cô ấy mới
khiến cô bị sảy thai, vì vậy cảm xúc kích
động dẫn tới việc sinh non, đứa bé mới chỉ
bảy tháng, sau khi sinh xong cô ấy mất
máu quá nhiều…
Tôi ngã quy xuống đất, nhìn bức ảnh
trên nấm mồ, đôi mắt cay xè đau đớn,
trong lòng như bị một lưỡi dao sắc bén
đâm từng nhát một.
Chính vì vậy John vẫn luôn trốn tránh
không muốn gặp tôi, cho nên cậu ta vẫn
luôn ð thành phố Giang Ninh chỉ là không
muốn gặp tôi mà thôi. Vì vậy đã lâu như
vậy tôi đều sơ ý cho rằng Vũ Linh là vì vừa
mới sinh con nên để lại di chứng mới tới
nước Mỹ.
Tất cà những điều này chẳng qua là vì
cô ấy không còn nữa, nhưng vì sao .John lại
không muốn nói cho tôi biết?
Hoàng Nhược Vi đi đến bên cạnh tôi
đưa tay đỡ tôi, tôi lắc đầu, một giọt nước
mắt không thề kiểm chế được mà chảy ra.
Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh
tượng lần cuối cùng tôi và Vũ Linh chia tay.
Thật là buồn cười, làm sao tôi có thể
nghĩ tới hôm đó là lần đầu tiên tôi ra ngoài
đi dạo cùng với Cố Diệc Hàn đã gặp cô ấy
và John, hóa ra đó lại là lần cuối cùng.
Tôi vốn tường rằng chỉ cần tôi chăm
sóc mình cho thật tốt, một mình vượt qua
những ngày tháng đó là tôi có thể kiêu
hãnh đứng lên và ở cùng bọn họ giống như
trước đây.
Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ tới đó lại
là lần gặp mặt cuối cùng.
“Xuân Hinh. Giọng nói trầm thấp, có
chút không dám tin của một người đàn
ông vang lên phía sau.
Tôi quay đầu lại, đôi mắt đau đớn
không mờ ra được. Trong ánh sáng mơ hồ
miên cưỡng nhìn rõ hai người đang đi tới.
Là Trần Húc Diệu và .John.
Không dẫn theo đứa bé.
Đã bao lâu không gặp rồi? Cũng
không lâu lắm nhưng lại có vẻ như đã rất
lâu, rất lâu rồi.
“Tại sao không nói cho tôi biết?” Tôi
lên tiếng, cổ họng đau rát đến khó chịu và
có chút không thờ nổi.
John bước tới chỗ tôi rồi đỡ tôi lên
khỏi mặt đất sau đó đè nén giọng nói đã
khàn: “Cô ấy nói mong cậu có thể chăm
sóc cơ thề của mình cho tốt. Chờ đến khi
PA Ái có thai rồi! Chương : C…sẽ chết sớm ()
cơ thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh mới nói
cho cậu biết.”