Chương : Sai một ly đi một dặm ()
Tôi gật đầu, có lẽ do nói chuyện quá
nhiều hoặc là cơ thể vốn đã không còn sức
nữa nên quá mệt mỏi.
Thấy tôi quá buồn ngủ nên Hoàng
Nhược Vi nói: “Hôm nay cô cứ ở lại bệnh
viện một ngày đi, không phải tối mai mới
mờ tiệc sao? Cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, như
vậy mới có sức chiến đấu.”
Tôi thờ dài, cứ thế nằm trên giường
hết một ngày dài.
Lúc tôi từ thành phố Giang Ninh trờ về
thủ đô đã là xế chiều ngày hôm sau, Thầm
Minh Thành đến sân bay đón tôi, anh ấy
nhìn thấy quầng thâm dưới mắt tôi thì chán
ghét nói: “Về thành phố Giang Ninh có một
chuyến mà đã biến thành bộ dạng này, em
gặp quỷ à?”
Tôi ngồi lên xe, thản nhiên nói: “Thời
gian gấp gáp nên không kịp nghỉ ngơi.
“Lát nữa thử lễ phục, sau đó anh đưa
em đến chỗ anh nghỉ ngơi một lát, buồi tối
anh sẽ gọi cho em.” Anh ấy vừa khời động
xe vừa nói.
Tôi nhìn về phía anh ấy, khẽ nờ một nụ
cười.
Thấy tôi chỉ cười mà không nói lời nào,
anh ấy chau mày: “Sao lại nhìn anh như
vậy hả?”
Thu hồi ánh mắt, tôi khẽ mờ miệng:
“Có ai nói anh càng ngày càng có dáng vẻ
của anh trai không?”
Anh ấy a một tiếng, khit mũi nói:
“Đừng nói mấy lời trái lương tâm như vậy”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mất tập
trung, giọng nói có chút trầm bồng: “Thẩm
Minh Thành, người trong sân Hoàng An giờ
chỉ còn lại anh và em.”
Anh hơi ngần người, nhíu mày nhìn về
phía tôi: “Có ý gì?”
Đến ngã từ đèn giao thông, anh ấy cứ
nhìn tôi chằm chằm.
Cổ họng tôi hơi đau, ánh mắt đau xót
khó chịu: “Vũ Linh đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Cô ấy và bà ngoại đều được an táng
ð nghĩa trang ở ngoại ô thành phố Giang
Ninh, lúc trước em muốn mang bọn họ về
Hoàng An, nhưng bây giờ có lẽ chúng ta
không thề trờ về Hoàng An được.”
Đèn xanh sáng lên.
Nhưng trên vạch kẻ đường vẫn có ông
lão đang đi qua đường một cách chậm rãi.
Xe phía sau liên tục bấm còi thúc giục
nhưng Thẩm Minh Thành lại không khởi
động xe, cứ nhìn về đèn giao thông phía
trước, sau đó nhắm mắt lại.
Tiếng còi xe vẫn liên tục vang lên,
bỗng anh ấy xuống xe, bực bội đóng cửa
lại, tôi hơi kinh ngạc, lúc hiểu ra anh ấy
muốn làm gì thì vội vàng xuống xe theo.
Anh ấy đi đến chỗ chiếc xe vẫn luôn
thúc giục kia, gõ vào cửa kính cửa sổ của
lái xe, người lái xe hạ kính xuống, giọng nói
vô cùng khó chịu: “Lái Bentley thì giỏi lắm
à? Anh…”
Người lái xe còn chưa mắng xong thì
đã bị ánh mắt sắc bén như muốn giết
người của Thẩm Minh Thành dọa cho
ngậm miệng lại.
Thẩm Minh Thành nhếch môi nhướng
mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt
người đàn ông kia, anh nói: “Đi xuống.”
Người đàn ông kia hơi bối rối, không
biết chuyện gì xảy ra, tức giận nói: “Không,
anh có bệnh à?”
“Tôi bảo anh xuống xe” Thẩm Minh
Thành cố gắng, gần như thô bạo mờ cửa
xe của người đàn ông kia, kéo người đàn
ông hơi mập mạp bên trong ra ngoài.
Sau đó ra tay đánh anh ta một trận tơi
bời, người đàn ông bị đánh đến ngơ ngác,
nhưng thấy vẻ mặt kinh khủng của Thẩm
Minh Thành nên anh ta liên tục cầu xin tha
thứ.
Sau khi trút hết cảm xúc trong lòng,
Thẩm Minh Thành đưa anh ấy một tấm
danh thiếp, giọng nói đầy vẻ vô lại: “Lần
sau đừng có bấm còi thúc giục ð trung
tâm thành phố, nếu không thì sẽ không
đơn giản chỉ là đánh một trận như vậy
đâu.”
Sau đó Thầm Minh Thành quay lại xe,
khởi động xe chạy đi.
Tôi khế thở dài: “Thật ra vừa rồi anh
không cần phải… bốc đồng như vậy. Cùng
lắm chỉ cần tranh cãi với anh ta, đợi ông lão
kia qua đường xong thì đi thôi, cần gì phải
gây sự như vậy.”
Anh mím môi không nói chuyện, xem
ra tâm tình của anh không nằm ở đây.
“Chết như thế nào?”
Tôi sững sð một lát mới nhìn qua phía
anh ấy, thấy anh ấy vẫn tập trung lái xe,
dáng vẻ như chỉ thản nhiên hỏi một câu
thế thôi.
Tôi nói: “Khó sinh, đứa bé còn sống
nhưng mẹ thì bị xuất huyết.
Anh nhíu mày: “Con của ai?”
Tôi nghĩ một lát mới nói: “Tôi không
nói cho anh biết được không? Cô ấy đã để
đứa bé nhận em làm mẹ, không muốn để
ba của đứa trẻ biết đến sự tồn tại của nó.
“Em tới thành phố Giang Ninh rồi biến
thành dáng vẻ quỷ quái này cũng là vì
chuyện này sao?” Xe đã đến công ty thiết
kế hình ảnh, anh dừng xe, mờ miệng hỏi.
Tôi vừa xuống xe vừa khẽ ừ một tiếng,
lại nói: “Buổi tiệc tối nay có nhiều người
đến không?”
“Những người nồi tiếng và phóng viên
của toàn thủ đô đều sẽ đến đây.” Anh ấy ra
dấu đi vào, còn tiện tay ném chìa khóa vào
trong túi tôi.
Tôi bĩu môi không nói nên lời: “Anh
học ở đâu cái kiểu hờ ra là ném chìa khóa
xe vào túi xách của con gái vậy hả?”
Anh nhún vai: “Hồ Diệp nói rằng chỉ
có người thân và người yêu mới có thể làm
những chuyện thân mật như vậy.”
Tôi…
Hồ Diệp, chính là cô gái khí chất tao
nhã mà cô đã gặp ở thành phố Giang Ninh
sao?
Không thèm nghiên cứu câu nói của
anh ấy nữa, tôi nói: “Nói như thế thì sau
bữa tiệc này sẽ không chỉ là toàn bộ người
ð thủ đô đều biết à?”
Anh ấy gật đầu: “Mọi người trong
nước đều sẽ biết.”
Tôi cười: “Chú ba có lòng quá.”
Thấy tôi cười khó hiểu, anh khẽ nhíu
mày: “Em muốn làm gì hả?”
Tôi nhún vai: “Thẩm Minh Thành, em
luôn cảm thấy mình là một người rất dễ
buông tay, rất nhiều việc chỉ cần thời gian
trôi qua đã lâu thì em sẽ không so đo nữa.
Nhưng thật ra không phải, em vẫn muốn
Lâm Uyên thân bại danh liệt, muốn bà ấy
quỳ xuống cầu xin em buông tha cho bà
ta, buông tha cho Mạc Hạnh Nguyên”
Bỗng nhiên anh nhíu mày, đôi mắt đen
lộ ra chút phức tạp: “Em muốn làm gì?”
“Còn nhớ những thứ trước đây em
đưa cho anh không? Ban đầu em cho rằng
hiện tại Mạc Hạnh Nguyên không thề có
con, còn hứng chịu một nhát dao của em,
thậm chí bây giờ công ty của Lâm Uyên
cũng bị điều tra, mà chính bà ta cũng bị
chịu nhiều tổn thất, bị dư luận đàm tiếu,
nên em không muốn so đo nữa. Nhưng mà
bây giờ em thấy vẫn chưa đủ, em muốn
đem những quá khứ bần thỉu của Lâm
Uyên cho tất cả mọi người và người nhà
học Mạc xem, xem xem bên dưới dáng vẻ
ưu nhã và dịu dàng của bà ta là một túi da
đáng ghê tờm đến mức nào.”
Con người không nên bị thù hận tiêm
nhiễm, nếu không sẽ không còn sự lương
thiện và tha thứ.
Khi còn nhỏ, xem phim truyền hình,
sau khi đã trải qua nhiều đau khổ và mất
mát nhưng nhân vật chính vẫn có thể tha
thứ, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy thật buồn
cưỡi. Cái gì mà ác giả ác báo đến bao giờ,
đó cũng chỉ là lời của những người đứng
xem dùng đề khuyên người khác mà thôi.
Trước giờ tôi chưa từng gặp được
người nào đã bị hại còn dõng dạc nói
những lời như sẽ bỏ qua cả.
Nói trắng ra là do không phải mình là
người bị hại nên những người nói lời tha
thứ đều là người xem mà thôi.
Quần chúng cũng chỉ là quần chúng,
dùng thị giác của Thượng Đế đề phân biệt
đúng sai, nhưng mà những lời nói ra lại
không đề ý đến cảm nhận của người bị hại.
Anh ấy dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt
nhìn về phía tôi, vừa phức tạp vừa bỉ
thương: “Xuân Hinh, bất luận em muốn làm
cái gì, anh cũng ủng hộ em, nhưng anh hy
vọng em sẽ không hối hận. Đời người rất
ngắn ngủi, em muốn trải qua cả cuộc đời
như thế nào là do em quyết định, mang
theo thù hận cũng được, nhưng anh càng
hy vọng trong khoảng thời gian còn lại em
có thể khiến lòng mình thanh tịnh, đề bản
thân đi ngắm ánh nắng, dòng sông, chim
cá muôn thú, trân trọng những người em
yêu thương và những người thương yêu
em”
Tôi ngần người một lúc lâu, tôi chưa
từng nghĩ có một ngày những lời như thế
này lại do anh ấy nói.
Tôi yên lặng nhìn anh ấy, cảm thấy
dường như đây không phải là Thẩm Minh
Thành mà tôi quen biết.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng có thể
hiểu được vì sao anh lại nói như vậy. Năm
đó anh ấy vùng vẫy trong thế giới hận thù,
làm thế nào cũng không thề dứt ra được,
sau khi đã làm quá nhiều người tổn thương
thì anh ấy lại bỏ đi.