Chương : Cô Thẩm có thể không
Kiều Cảnh Thần nhìn tôi nói:
“Cô Thẩm có thể không?”
“Ha ha hai” Tôi cười, đang đùa
giỡn tôi sao?
Gọi mười ly rượu, tất cả đều
rót đầy rượu, Kiều Cảnh Thần nhìn
tôi nói: “Quy tắc là cô có thể mời
người ở chỗ này uống giúp cô, bất
kỳ ai cũng được, nhưng phải xem
bản lĩnh của cô, không có bản lĩnh,
cô tự uống đi.”
Nhìn ly rượu rót đầy trên bàn,
tôi nhíu mày, tôi bất giác xoa bụng
dưới, trong lòng cầu nguyện: “Bé
con, con phải cố lên đó.”
Nâng ly rượu, tôi ngửa đầu
uống ly rượu đầy tràn, nhưng chưa
uống được mấy ngụm thì dạ dày
tôi đã cuộn trào một trận.
“Oe!” Buồn nôn, tôi không
nhịn được, chạy về phía nhà vệ
sinh, ghé vào bồn cầu mà nôn.
Trịnh Tuấn Anh đi theo phía
sau tôi, vỗ lưng tôi nói: “Cô làm
nũng với Thắng Nam một xíu, cô là
vợ của cậu ta, cậu ta sẽ không đề
mặc Cảnh Thần làm càn.”
Tôi cười khẩầy, tôi cũng không
phải Lâm Hạnh Nguyên, làm nũng
rơi vài giọt nước mắt là có thể
khiến mấy người đàn ông trở nên
dễ bảo.
Tôi không trả lời anh ta, mở
miệng nói: “Có thuốc gì có thể
giảm bớt thương tổn cho thai nhỉ không?”
Anh ta gật đầu: “Nhưng dù gì
cũng là thuốc, ít nhiều cũng có hại.”
“Không sao, lát nữa làm phiền
anh đưa tôi xuống.”
Đứng dậy ra khỏi nhà vệ sinh,
Kiều Cảnh Thần chọn bài trên màn
hình lớn, không hát câu nào, thấy
tôi trở về, anh ta híp mắt hỏi: “Thế
nào, mới một ly đã không được
hả?”
Tôi mặc kệ anh ta, nhìn thoáng
qua bàn, ngoại trừ ly rượu tôi vừa
uống, những ly khác đều còn y
nguyên.
Phó Thắng Nam và Lâm Hạnh
Nguyên ngồi sát bên nhau, không
biết Lâm Hạnh Nguyên nói gì với
anh, anh mặt mày nhạt nhẽo gật đầu.
Thấy tôi, đôi mắt đen của anh
trầm xuống, sau đó lãnh đạm dời đi.
Ngực nghẹn tới khó chịu, tôi đi
đến cạnh bàn, nhìn Kiểu Cảnh
Thần nói: “Hy vọng tổng giám đốc
Kiều không nuốt lời.”
Nói xong, tôi nâng ly rượu đầy,
cố nén xúc động muốn nôn, ực
mạnh mấy ly, vốn dĩ tửu lượng của
tôi đã không tốt, đến ly thứ ba,
bụng dưới đau đớn âm ỉ.
Trịnh Tuấn Anh nhận ra sự bất
thường, đè bàn tay cầm ly rượu của
tôi lại, nhìn về phía Phó Thắng Nam
nói: “Thắng Nam, bây giờ cô ấy vẫn
là vợ của cậu, cậu biết sức khỏe
của cô ấy mà, xảy ra vấn đề gì cậu
hối hận cũng không kịp.”
“Anh buông tôi ra.” Tôi đã hơi
choáng váng, lúc này trong lòng
nghẹn tức giận và ấm ức, đẩy Trịnh
Tuấn Anh ra, thò tay lấy ly rượu tiếp
theo.
Chợt cổ tay bị một lực mạnh
cản lại, sau đó tôi bị kéo vào trong
lồng ngực quen thuộc, Kiều Cảnh
Thần nhìn Phó Thắng Nam, khó
hiểu nói: “Anh ba?”
“Cô ấy là vợ của tôi, phần còn
lại tôi uống.” Nói xong, anh uống
chỗ rượu còn lại, Lâm Hạnh
Nguyên nhìn anh, trong lúc nhất
thời đôi mắt đỏ ửng.
Dạ dày tôi khó chịu, mấy lần
muốn nôn ra, bị Phó Thắng Nam
ôm, không tránh được, cố gắng
nhịn xuống.
Không biết Phó Thắng Nam
đã uống bao nhiêu, Lâm Hạnh
Nguyên đột ngột đứng dậy, nhìn
Kiều Cảnh Thần nói: “Anh đưa em
về đi.”
Có thể nghe ra trong giọng nói
này mang theo tức giận và ấm ức.
Kiểu Cảnh Thần nhìn Phó
Thắng Nam bằng ánh mắt phức
tạp, há mồm, trong lúc nhất thời
không biết nói gì, dứt khoát theo
Lâm Hạnh Nguyên ra ngoài.
Còn lại Trịnh Tuấn Anh, anh ta
cướp lấy ly rượu trong tay Phó
Thắng Nam, nhìn anh nói: “Nếu
cậu không muốn cô ấy gặp chuyện
không may thì mau đưa cô ấy về đi.”
Cô ấy ở đây là chỉ tôi.
Phó Thắng Nam nhíu mày, ôm
ngang tôi lên ra khỏi hộp đêm, tôi
hơi chóng mặt, không biết Trịnh
Tuấn Anh di thế nào, lúc được Phó
Thắng Nam đặt lên xe, tôi chỉ cảm
thấy bụng dưới đau dữ dội.
Cả ngưỡi tôi cong lại ôm lấy
bụng dưới, Phó Thắng Nam nhíu
mày, bàn tay đặt lên bụng tôi, mở
miệng hỏi: “Đau lắm à”
Tôi gật đầu, trán đã bắt đầu
đổ mồ hôi nhỏ vụn.
Anh khởi động xe, mở miệng
nói: “Chịu đựng một chút, chúng ta
tới bệnh viện.”
Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh
chảy ướt sũng cả người, vội vàng
níu anh lại, nhìn vào mắt anh lắc
đầu nói: “Đưa em về biệt thự, gọi
bác sĩ Trịnh, anh ta có thuốc.”
Anh nhíu mày, có chút không
Sợ anh suy nghĩ nhiều, tôi mỡ
miệng giải thích: “Sau khi phẫu
thuật đều là anh ta giúp em điều
dưỡng, anh ta biết bây giờ nên làm gì.
Dừng một chút, anh khởi động
xe, chạy về hướng biệt thự.
Tôi thờ phào nhẹ nhõm. Kỹ
thuật lái xe của Phó Thắng Nam rất
tốt, tốc độ lại nhanh, chẳng mấy
chốc đã đến biệt thự, vốn Trịnh
Tuấn Anh trở về là để lấy thuốc, tới
cũng nhanh.
Phó Thắng Nam ôm tôi về
phòng ngủ, Trịnh Tuấn Anh đưa
thuốc cho tôi, cơn đau ð bụng dưới
từ từ giảm bớt một chút.
Giày vò cả buổi, đầu tôi vừa
choáng vừa buồn ngủ, mơ mơ
màng màng đã ngủ mất.
Trong lúc tôi mơ màng, tôi
nghe thấy Phó Thắng Nam gọi tôi,
nhưng tôi ngủ quá sâu, thật sự
không mở mắt ra nổi, mơ hồ biết
hình như anh đang thay quần áo
cho tôi, ôm tôi tiến vào phòng tắm, tăm rửa.
Trong tiểm thức tôi muốn từ
chối, nhưng làm thế nào cũng
không dậy được.
Mơ hồ phát hiện bàn tay anh
di chuyển trên bụng tôi, không biết
anh đang làm gì, tôi có chút kháng
cự uốn éo người.
Mơ mơ màng màng bị anh ôm
đặt lên giường, vốn dĩ tôi đã buồn
ngủ, lần nữa ngủ say.
Hôm sau, có lẽ do đêm qua
uống rượu nên cả người tôi đều say
xẩm, ngồi trên giường cả buổi, điện
thoại vang lên rất nhiều lần.
Tôi hít sâu một hơi mới mở
điện thoại lên xem thử, là tin nhắn
Vũ Linh gửi tới.
“Người mẫu nam đêm qua thế
nào? Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Tôi ôm trán, thật sự không còn
gì để nói, gõ mấy chữ qua: “Chị hai
à, chị không biết sau khi phá thai
trong vòng một tháng không được
làm chuyện đó hả?”
Tin nhắn gửi đi không bao lâu,
bên kia đột nhiên gọi điện tới.
Tôi nghe máy, Vũ Linh bắt đầu
la hét: “Móa nó chứ, cậu không nói
sớm, con mẹ nó hôm qua tớ còn
cho người mẫu nam kia một số tiền
boa đấy.”
Duỗi lưng một cái, tôi xuống
giường kéo rèm ra, nói vào trong
điện thoại: “Hôm khác cùng đi dạo
phố, mua cho cậu mấy món cậu
thích, tối qua tớ gặp phải Lâm
Hạnh Nguyên.”
Vũ Linh sững sờ: “Không phải
cô ta tự xưng mình là hoa sen trắng
không dính bùn đất hả? Cô ta đến
đó làm gì?”
“Còn có Phó Thắng Nam và
những người khác nữa.” Sau mấy
đợt mưa rào, cảnh sắc xung quanh
biệt thự càng xanh biếc lóa mắt.
Vũ Linh thở dài nói: “Được rồi,
không nhắc tới cô ta nữa, cậu định
chừng nào thì rời khỏi thành phố
Giang Ninh?”
Nói tới chuyện này, tôi cũng có
chút đau đầu: “Phó Thắng Nam cứ
mãi không chịu ký thỏa thuận ly
hôn, chuyện của công ty tớ vẫn
chưa giải quyết xong.”
Cô ấy ừ một tiếng, ngừng một
chút rồi nói: “Chừng nào cậu xử lý
xong mấy chuyện đó thì báo cho tớ
biết, mấy ngày tới tớ đến Yên Tích
dạo chơi trước, xem thử có khu vực
nào tốt, sau đó chuyển nhượng
quán bar bên này.”
Tôi có chút nghẹn ngào: “Cậu
kinh doanh Thời Gian nhiều năm,
bây giờ nỡ ư?” Vì tôi mà chuyển
nhượng sự nghiệp mình cực khổ
kinh doanh, nói cho cùng, trong
lòng tôi vẫn không dễ chịu.
“Chậc!” Cô ấy mờ miệng,
mang theo vài phần cạn lời nói:
“Đều là vật ngoài thân, nỡ hay
không cái gì, hơn nữa, chờ đến Yên
Tích, chẳng phải tớ có thể tiếp tục
mở quán bar hả.”
Nói tới đây, cô ấy hào hứng
một cách khó hiểu, mở miệng nói:
“Cậu rời khỏi tập đoàn Phó Thiên,
đến Yên Tích có từng nghĩ tới sẽ
làm việc gì không?”
Tôi ngần người, thực sự tôi vẫn
chưa nghĩ tới chờ xử lý xong
chuyện bên này, có thể bụng cũng
lớn hơn, mang bụng bầu đi tìm
việc, hoặc nhiều hoặc ít đều có
chút bất tiện.
Đọc full tại truyen.one