Chương : Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi ()
Nếu như Phó Bảo Hân dễ đuổi như
vậy thì tôi đã không bị bà ta ép trốn khắp
nơi mấy lần rồi.
Bà ta đi thẳng vào biệt thự, ngồi trên
ghế sa lon trong phòng khách, đề túi văn
kiện trong tay lên bàn rồi nói bằng giọng
vừa ghê tờm vừa buồn nôn: “Thẩm Xuân
Hinh, nếu như cô còn có chút tình cảm với
Phó Thắng Nam thì rời khỏi thằng bé đi,
đừng làm liên lụy đến nó”
Tôi nhíu mày, không khỏi mở văn kiện
mà bà ta đặt trên bàn ra. Lúc nhìn thấy
mấy tấm ảnh chụp bên trong, cả người tôi
ướt sũng mồ hôi lạnh.
Đó là ảnh chụp trước khi chết của
Tường Vân Nam, mấy người đàn ông trong
ảnh không bị chụp chính diện nhưng nhìn
vẻ mặt thống khổ vùng vẫy của Tường Vân
Nam là có thề xác định được cô ta.
Tôi ngước mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Bà
cho tôi xem cái này đề làm gì?”
Bà ta nhìn tôi, sắc mặt trầm xuống:
“Cảnh sát đã bắt đầu tham gia điều tra, cô
định che giấu đến khi nào? Từ lúc cô về
thủ đô đến giờ, Tường Vân Nam giải ước
với tập đoàn Phó Thiên, cô ấy leo lên nhà
cao tầng, mờ họp báo vu oan cho cô, cô ấy
đi đến nước này không phải do cô thì do
ai?”
Bà ta dừng một chút rồi đè nén cảm
xúc: “Cho dù cô vì trả thù hay vì oán hận,
cô làm gì cũng không liên quan đến tôi
nhưng cô nhất định phải rời khỏi Thắng
Nam. Bây giờ giá trị bản thân của nó hoàn
toàn không gánh vác nồi loại vợ như cô,
một khi có một chút sai lầm thì nó và tập
đoàn Phó Thiên sẽ phải thất bại thảm hại.
Thẩm Xuân Hinh, cô ở lại bên cạnh nó sẽ
chỉ hủy hoại nó mà thôi.”
Tôi chỉ suýt chút bật cười: “Bà dựa vào
đâu mà cảm thấy chuyện này là do tôi
làm?”
Không hỏi một tiếng bô ỉa này là của
ai mà đã chụp lên đầu tôi, chơi kiều gì thế?
Bà ta cười lạnh: “Nhà họ Mạc làm
nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế,
cô cho rằng Lâm Uyên không nhìn thấy
mấy tin tức này sao? Trong suy nghĩ của
bọn họ, một Tường Vân Nam còn không
bằng cả một con chó.”
Tôi buồn cười: “Chuyện đó thì có liên
quan gì đến tôi? Bà Phó à, ranh giới cuối
cùng của một người cũng có giới hạn, làm
việc có một không có hai. Tôi nhường nhịn
à nhiều lần là bời vì bà là cô của Phó
Thắng Nam, kính trọng người bề trên là
thái độ đúng mực của người bề dưới
nhưng nếu người bề trên mặt dày không tự
hiểu, vậy tôi cảm thấy cũng không cần
phải nhường nhịn nữa. Mời bà rời khỏi nhà
tôi!”
Bà ta sửng sốt không ngỡ tôi sẽ nói
với bà ta như vậy, sắc mặt bà ta trầm
xuống: “Thẩm Xuân Hinh, cô thì là cái thá
gì? Đây là bất động sản của nhà họ Phó,
cô có tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
“Bởi vì cô ấy là vợ của tôi.”
Sự xuất hiện đột ngột của Phó Thắng
Nam khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ, anh đi
vào phòng khác rồi đi đến bên cạnh tôi.
Anh nhìn Phó Bảo Hân, trên mặt hiện
lên vẻ tức giận: “Tôi kính bà một tiếng cô,
phiền bà cũng nên làm tốt vị trí của mình.”
“Phó Thắng Nam!” Phó Bảo Hân tức
n: “Chẳng lẽ chỉ vì một đứa con gái m
(+ /
cháu lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô
à?”
“Nếu như bà vẫn tiếp tục như thế thì
cũng không phải là không thể. Con người
của Phó Thắng Nam lạnh lùng, tính tình
cũng khó đoán. Rõ ràng lúc này anh đang
tức giận, ánh mắt anh nhìn Phó Bảo Hân
không hề có chút cảm xúc nào: “Cần tôi
tiễn bà không?”
Đã nói đến nước này, dù da mặt của
Phó Bảo Hân có dày đến đâu cũng không
thề ð nổi nữa. Bà ta tức giận đến mức lồng
ngực phập phồng, liếc rồi một cái rồi tức
giận đùng đùng bỏ đi.
Nhìn bóng người biến mất ờ cổng, đầu
tôi đau đến mức khiến tôi phải nhéo mi
tâm, hơi bực bội.
Phó Thắng Nam kéo tôi ra ghế sa lon
ngồi xuống, tâm trạng của tôi không tốt
lên tiếng nói thằng: “Chuyện cái chết
hu…n có thai rồi! Chương : C…sẽ thay đôi ()
của Tường Vân Nam là như thế nào?”
Anh nhìn tôi, gương mặt hơi ôn nhu:
“Mẹ của cô ta vay nặng lãi không ít, có lẽ
đám người kia biết cô ta bị phong sát, biết
đòi tiền cũng vô vọng nên nghĩ đến hướng
cực đoan.” Bạn đang đọc tại truyen.one
Tôi nhíu mày: “Nhưng cũng không nên
giết chết người chứ? Rõ ràng là có người
muốn giết cô ta, nhà họ Mạc giúp đỡ sao?”
Anh cười nhạt: “Sao em lại không
đoán là anh?”
Tôi nói không hề nghĩ ngợi: “Anh sẽ
không làm vậy!”
“Mặc dù Tường Vân Nam khiến người
ta ghét nhưng vẫn chưa đến mức này. Con
người đều có điểm mấu chốt huống chỉ
công ty nhiều việc như vậy, anh cũng
không có hứng thú đi quan tâm đến
chuyện của một minh tỉnh nhỏ như cô ta.
ìn chuyện này là thấy rõ ràng là trả đũa,
anh không phải là loại người như thế.”
Chuyện của Lâm Uyên năm đó tôi
chưa từng có ý định muốn Lâm Uyên chết,
bây giờ Tường Vân Nam lại càng không.
Ở một vài phương diện thì có thể nói
thật ra tôi và Phó Thắng Nam là cùng một
loại người, vì vậy tôi chắc chắn là anh sẽ
không làm vậy.
Anh hơi khựng lại rồi kéo tôi vào trong
lòng, cằm anh chống lên đầu tôi, giọng nói
trầm thấp nội liễm: “Hóa ra ở trong lòng
em anh lại tốt như vậy, anh lại kiêu ngạo
hơn rồi.
Tôi không lắm mồm với anh, chẳng
qua là cảm thấy kỳ quái nên không khỏi lên
tiếng hỏi: “Nhà họ Mạc cũng không thể
làm như vậy. Chưa nói Lâm Uyên, nói Mạc
Đình Sinh trước, mặc dù ông ta trà trộn
trong xã hội đen nhiều năm nhưng chưa tới
ức không coi mạng người ra gì”
n có thai rồi! Chương : C…sẽ thay đôi ()
Anh gật đầu, đè nén giọng nói: “Em
đừng suy nghĩ nhiều, chuẩn bị tỉ mỉ cho kỳ
thi đi”
Nói thẳng ra là việc này thật sự không
hề có liên quan gì đến tôi nên tôi cũng
không thèm nói nhiều nữa.
Tháng mười Quốc Khánh.
Bởi vì có quan hệ với Mạc Thanh Mây
nên tôi có cơ hội vào trong đại học Hà Nội
nghe giảng bài, dường như thi nghiên cứu
cũng không khó khăn như thế.
Sân trường của đại học Hà Nội rộng
lớn, tôi đi ra khỏi lầu dạy học thì gặp được
Hàn Trí Trung, chồng chưa cưới của Mạc
Thanh Mây. Thân hình của người đàn ông
thon dài, ôn nhu như ngọc, đôi mắt kính lại
càng làm nổi bật lên vẻ công tử văn nhã
của anh ta.
Đến đại học Hà Nội nghe giảng bài
ấy ngày, nhờ phúc của anh ta nên tôi vừa
u…n có thai rồi! ;hương : C…sẽ thay đôi ()
nhìn thấy anh ta từ xa là đã vẫy tay chào
hỏi: “Giáo sư Hàn, ở đây này!”
Anh ta cũng nhìn thấy tôi nên cười
nhạt đứng yên tại chỗ.
Tôi đi tới nhìn thấy anh ta cầm sách
luật học, nhớ đến khóa học mình vừa học
xong nên không khỏi nói: “Một lát anh còn
có tiết à?“
Anh ta cười nhạt lắc đầu: “Đã dạy
xong rồi, còn cô thì sao? Lớp tiếng Anh thế
nào rồi?”
“Có thu hoạch khá lớn!” Tôi trà lời, ôm
sách đi cùng anh ta ra cồng trường học:
“Cùng đến Nam Uyền không?”
Anh ta nhún vai: “Có vẻ không đi được
rồi, người nhà tới thủ đô nên tôi phải đi đón
một chút. Cô chuyền lời đến Mạc Thanh
Mây giúp tôi là buổi tối cùng nhau ăn tối
nhé.” Đọc full tại truyen.one nhé
“Được.” Tôi hơi tò mò hỏi: “Là cha mẹ
của anh à?”
Ngày cưới của bọn họ đã sắp đến rồi,
Hàn Trí Trung ở thành phố Giang Ninh, có
lẽ là bọn họ tới để chuẩn bị tham gia hôn
lễ.
Anh ta gật đầu cười một tiếng cũng
không nói thêm.
Đến bãi đỗ xe, anh ta có việc đi gấp,
sau khi nói câu tạm biệt đơn giản thì tôi
cũng chuẩn bị về nhà.
Đại học Hà Nội và Nam Uyển gần
nhau, hầu như tôi đều đi bộ về, mùa thu
tháng mười không lạnh lắm, tản bộ thản
nhiên dọc đường cũng thanh nhàn.
Lúc chiếc Bentley màu đen dừng sát
ven đường, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại,
mãi đến khi có người đứng trước mặt thì tôi
mới dừng lại.
đọc full cô vợ thay thế tại truyen.one
Là Cố Diệc Hàn.
Tôi nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Một tay anh ta đút vào túi quần, giữa
hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá
trông rất thanh nhàn.
Vô tình gặp gỡ hay là đã có mưu tính
từ trước?
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Chiều Vợ Ngày
Hình như cũng không quan trọng lắm.
Tôi mím môi ngửa đầu nhìn anh ta,
giọng điệu rất nhạt: “Về nhà, một lát là tới
rồi, không cần đâu.”
Anh ta nhíu mày nói: “Nhà?”
Anh ta cười lạnh: “Nhà với Phó Thắng
Nam ấy à?”
Tôi hơi nhíu mày nhưng không nói
nhiều, chỉ nhìn anh ta một cái rồi mất kiên
nhẫn muốn bước đi.
“Thầm Xuân Hinh, em có ngốc hay
không vậy? Nếu anh ta đối đãi với em thật
lòng thì sao lại để em ð cùng anh ta nhưng
lại không có danh không có phận như vậy
được chứ?” Dường như trong chiếc Bently
màu đen còn có người, có lẽ là trợ lý của
anh ta.
Tôi không có hứng thú nói nhiều với
anh ta, chỉ hờ hững nói: “Đây là chuyện
của tôi và anh ấy, không cần anh đề ý tới.
Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước
đây”