Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

chương 367

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Sau khi tôi gặp anh ()

John nhìn tôi, tiếp đó nhìn sang Vương

Yên Nhiên, nói: “Sao hai người lại vào cùng

nhau?”

Vương Yên Nhiên trà lời, nói rất nhanh:

“Là gặp nhau ở trong vườn dưới nhà hàng.

Bốn năm không gặp cô Thẩm, tôi vẫn luôn

muốn nói lời cảm ơn với cô ấy. Vừa hay gặp

nhau ở bên dưới nên nói nhiều mấy câu.”

John không hiểu: “Hai người quen

nhau từ bao giờ?”

“Bốn năm trước đã quen rồi!” Lúc

Vương Yên Nhiên nói chuyện, ánh mắt nhìn

về Thầm Minh Thành, mang theo ý cười:

“Nếu như bốn năm trước không phải cậu

Thâm và cô Thẩm ra tay, thì tôi cũng

không biết bản thân chết thế nào. Hôm

nay gặp được họ, đương nhiên là phải nói

một câu cảm ơn.”

Tôi mím môi, luôn cảm thấy mục đích

của cô ta không hề đơn thuần là như vậy.

Nhưng nhất thời tôi cũng không nói ra

được là sai ở chỗ nào.

Thẩm Minh Thành hơi nhíu mày,

dường như đã quên sự tồn tại của một

người như cô ta từ lâu. Nhưng anh ta rất

kiệm lời với người ngoài, không nói gì.

Hồ Diệp hơi ngạc nhiên, cúi đầu, lại

bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Mạc Thanh Mây liếc nhìn Vương Yên

Nhiên, nhướn mày: “Hai anh em hai người

đúng là tốt bụng. Một cô gái sa ngã lại

được hai người cứu, trờ thành nhân viên

văn phòng, không tồi nhỉ!”

Rõ ràng lời nói này là nói với tôi và

Thâm Minh Thành.

Hơi ngừng lại, cô ta nói tiếp: “Cô

Vương, cô cũng không cần đề tâm đâu. Sợ

là hai anh em bọn họ đã quên chuyện này

từ lâu rồi”

Vương Yên Nhiên cười nhạt: “Người

được giúp là tôi. Tôi có thể có ngày hôm

nay, sao tôi có thể quên được.”

Mạc Thanh Mây nhướn mày: “Hay là

lấy thân báo đáp!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

Cô ta nói câu này có phần đột ngột,

trái lại, mặt Vương Yên Nhiên lập tức đỏ

lên, không nói gì.

Mạc Thanh Mây cong môi, cô ta tính

tình thằng thắn, nói tiếp: “Loại chuyện cảm

ơn này, cách tốt nhất là không làm phiền,

bằng không chính là báo thù. Anh nói xem

có phải không, cậu Thẩm”

Sao tôi lại nghe ra lời này của cô ta là

có ý khác nhỉ?

Thẩm Minh Thành không nói. Nhân

viên phục vụ bưng canh đến, anh ta nhận

lấy rồi đặt trước mặt Hồ Diệp, coi như là đã

ngầm thừa nhận lời của Mạc Thanh Mây.

Từ trong nhà hàng bước ra, thời gian

đã không còn sớm, Mạc Thanh Mây ngủ

sớm, kéo theo Hàn Trí Trung đi trước từ lâu

rồi.

Hình như hai người John và Trần Húc

Diệu có việc, cũng đã rời đi, ngược lại để

lại một mình Vương Yên Nhiên có chút

ngượng ngùng.

Lúc Trần Húc Diệu đi có nói để cô ta

gọi xe về. Nhưng vốn dĩ nhà hàng này là

dạng nhà hàng riêng tư, chuyện không dễ

gọi xe ở quanh đây là thật.

Dưỡng như Phó Thắng Nam không có

tâm trạng đề lo chuyện bao đồng, kéo tôi

lên xe, chuẩn bị rời đi.

Tôi nhìn Vương Yên Nhiên đứng ớ bên

cạnh Thẩm Minh Thành và Hồ Diệp nói gì

đó, Thẩm Minh Thành gật đầu.

Sau đó, Vương Yên Nhiên liền lên xe,

Thẩm Minh Thành cũng lên xe. Trái lại, xe

rời đi để lại một mình Hồ Diệp ở lại chỗ cũ.

Tôi sững người, có chút ngạc nhiên,

cãi nhau rồi sao? Vứt người lại bỏ đi?

“Chúng ta quay lại!“ Tôi nói, đưa tay

kéo áo của Phó Thắng Nam.

Phó Thắng Nam liếc nhìn kính chiếu

hậu, đương nhiên cũng đã nhìn thấy người

đang đứng trong gió lạnh, không kìm được

mà nhíu mày.

Anh cho xe quay đầu, trở lại trước cửa

nhà hàng.

Tôi xuống xe, nhìn Hồ Diệp. Bên ngoài

gió lớn, cô bị thổi đến hai má hồng hồng.

Tôi không nén được nhíu mày: “Chuyện gì

vậy? Sao cô không đi cùng Thẩm Minh

Thành?”

Hồ Diệp cười nhạt, tính cách yếu đuối:

“Anh ấy đưa cô Vương về trước. Lát nữa tài

xế của nhà sẽ đến đón tôi.”

Tôi…

Thẩm Minh Thành này là mang não gì

vậy?

Nén giận, tôi kéo cô ấy, bảo cô ấy gọi

điện cho tài xế, nói không cần đến nữa.

Trên xe, tôi nén giận, gọi điện thoại

cho Thầm Minh Thành.

Điện thoại reo lên mấy tiếng, đã có

người nghe: “Sao vậy, Thầm Xuân Hinh!”

“Thẩm Minh Thành, não là một thứ

tốt. Nếu như anh không có, có thể trực tiếp

vứt đi được không? Ném vợ mình ở lại trên

đường, đưa người khác về nhà, não anh bị

úng nước à?”

Hồ Diệp không ngỡ tôi gọi điện cho

Thẩm Minh Thành, cô ấy hơi ngạc nhiên,

kéo tôi, nói nhỏ: “Thẩm Xuân Hinh, cô

đừng vậy. Tôi không sao.”

Tôi vỗ tay cô ấy, nhỏ giọng: “Không

saol”

Thầm Minh Thành ð đầu bên kia điện

thoại hơi ngần người, không hiểu gì, nói:

“Có tài xế của nhà đến đón cô ấy, em

không cần lo.

Tôi cố nén giận, cảm thấy anh ta đúng

là quá đáng quá rồi: “Thầm Minh Thành, cô

ấy là vợ anh. Cô ấy còn đang vác theo cái

bụng bầu lớn. Đầu anh không sao chứ hải!”

Là suy nghĩ kiểu gì mới khiến anh ta

đưa một người phụ nữ xa lạ về nhà, còn

vứt lại vợ mình trên đường chứ?

“Anh không định lấy cô ta. Thẩm Xuân

Hinh, với anh mà nói, cô ta chỉ là một công

cụ sinh đẻ, em không cần coi cô ta giống

như chị dâu mà bất bình. Đợi có một ngày

anh gặp được người phụ nữ mà anh thật sự

muốn lấy, anh sẽ đưa em đi giới thiệu với

cô ấy, đề em chính miệng gọi cô ấy là chị

dâu. Đừng lo nữa, tài xế ð nhà và người làm

đều sẽ chăm sóc tốt cho cô ta. Nên đối xử

với cô ta thế nào, trong lòng anh tự có

chừng mực. Em chăm sóc sức khỏe cho

tốt, đừng nghĩ nhiều. Ngoan!”

Giọng Thầm Minh Thành không lớn,

nhưng Hồ Diệp ngồi rất gần tôi, những lời

này, cô ấy đều nghe thấy cả, không sót

chữ nào.

Nhất thời tôi không biết nên nói cái gì.

Điện thoại bị cúp rồi, tôi ngước mắt nhìn

Hồ Diệp.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, rõ ràng lúc

này là cực kỳ đau khổ, cô ấy còn nhìn tôi

cười an ủi, không sao.

Trong đôi mắt cô ấy mang theo những

giọt nước nhỏ. Đại khái là không muốn để

tôi nhìn thấy sự đau đớn của cô ấy, cô ấy

đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tránh

khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi có chút đau lòng cho người con

gái này. Giống như tôi nhìn thấy bản thân

tôi trong quá khứ.

Cả quãng đường không nói lời nào,

Phó Thắng Nam đưa cô ấy về đến trước

biệt thự của Thẩm Minh Thành, có người

làm đến nghênh tiếp, rất chu đáo, gần như

không nhìn ra được sai sót gì.

Nói lời tạm biệt rồi Phó Thắng Nam lái

xe đi. Anh thấy tôi lặng yên không nói, ánh

mắt dịu dàng đặt lên người tôi, trong giọng

nói mang theo sự dịu dàng: “Em nghĩ gì

vậy?”

Tôi hoàn hồn, dựa vào lưng ghế,

nghiêng đầu nhìn anh, có chút không hiểu:

“Phó Thắng Nam, anh còn nhớ ngày của

bốn năm trước, anh đón em ở dưới tầng

bệnh viện không?”

Anh mím môi, ngón tay thon dài đặt

trên vô lăng, gõ gõ, gật đầu: “Ừ, anh nhớ”

Thấy tôi nghĩ gì đó, anh hỏi tiếp: “Sao

vậy?”

“Ngày hôm đó em vừa làm kiểm tra

siêu âm, con được sáu tuần, em chưa từng

nghĩ hôm đó anh sẽ đột nhiên đến đón em,

còn ở dưới tầng đợi em. Lúc ð trên xe, em

vẫn luôn nghĩ, nếu như anh biết em có thai

rồi thì có phải anh sẽ không nhắc chuyện

ly hôn với em nữa không. Nhưng em lại rất

mâu thuẫn, nếu như dùng đứa bé đề trói

buộc anh, bản thân như vậy thật sự quá vô

sỉ rồi”

Tôi không nhìn anh, chỉ là để ánh mắt

lên ngón tay của bản thân, móng tay

có hơi dài rồi.

Dưỡng như anh đang đợi tôi nói xong,

tôi lặng im một lát, liền nói tiếp: “Sau đó,

Lâm Hạnh Nguyên lại bất ngờ bị sảy thai.

Em nhìn sự cưng chiều và bảo vệ mà anh

dành cho cô ta, em sẽ ly hôn với anh, đứa

bé em cũng sẽ giữ lại. Cho nên em đã làm

một cuộc phá thai giả. Nhưng em không

ngờ, cuối cùng anh sẽ yêu em, sẽ…”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

Xe từ từ dừng lại bên đường, ngón tay

thon dài của anh nâng cằm tôi lên, để tôi

và anh nhìn thẳng vào nhau, bốn mắt nhìn

nhau, nhìn đôi mắt đen sâu thằm của anh.

Tôi có chút ngây người, nhất thời

không biết nên nói gì.

Ánh mắt anh hơi tối lại, mang theo vài

phần sâu xa, giọng nói trầm thấp, khàn

đục: “Muốn ly hôn với em là vì anh không

chắc chắn phần đời còn lại, anh có thể

ăm tốt cho em hay không, có thể toàn

tâm toàn ý chăm sóc cho em hay không.

Nếu như không chắc chắn có thể đi tiếp

được, mang đến cho em quá nhiều ấm áp,

thì lúc chia ly sẽ càng đau khổ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio