Chương : Oán hận bị chôn ở trong lòng ()
“Nhưng mà, Thẩm Xuân Hinh, chuyện
trên đời này chúng ta có thể nói một câu là
thành lời, Phó Thắng Nam yêu cô, sự ích kỉ
của anh ấy đã khiến cô mất mát quá nhiều,
cô trách anh ấy nhưng cũng chẳng ích gì,
nên chỉ có thề nhìn về phía trước mà thôi.”
Tôi không còn gì đề nói, tất cả chuyện
này dường như đã đi vào ngõ cụt, tất cả
mọi người đều có mối quan hệ không rõ
ràng.
Đều có lỗi, cũng không có gì sai,
dường như cuộc sống mỗi người đều là
như thế này.
Sau một lúc im lặng, tôi ngầng đầu
nhìn cô ấy: “Cô ăn cơm trưa chưa?”
Đề tài dường như nhảy quá nhanh, cô
ây sửng sốt một chút, nhún vai nói: “Vẫn
chưa.”
“Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Tôi đứng dậy và đi vào phòng bếp,
sinh hoạt điều độ cũng là điều mà tôi
muốn hướng tới phía trước.
Õ nhà chỉ có nhân viên làm việc theo
giờ, không thuê người giúp việc, nên tôi chỉ
đơn giản là nấu mì đề ăn thôi, cô ấy dựa
vào cửa nhìn tôi nói: “Nghe nói Phó Thắng
Nam đã đến bệnh viện, cô không định đi
thăm chút sao?”
Tôi dừng lại, động tác cắt rau cũng
dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói:
“Tối hôm qua bị cảm lạnh sao?”
Cô ấy ừm một tiếng, đi tới giúp tôi một
tay: “Từ khi cô đi anh ấy vẫn luôn ở trong
đất tuyết, chúng tôi đều biết anh ấy đang
tự trừng phạt chính mình đề chuộc tội, cho
nên đành buông xuôi mặc kệ. Anh ấy yêu
cô là thật, đau lòng cũng là thật, nhưng
cho dù có làm thế nào thì mọi thứ cũng đã
xảy ra rồi.”
Tôi mím môi không nói gì, nhìn quả ớt
đỏ trong tay, trong mắt không nhịn được
có chút nghẹn ngào.
Chớp mắt vài cái, tôi cho gia vị vào mì,
nhàn nhạt mở miệng nói: “Cô có ăn cay
được không?”
Thấy tôi làng tránh chủ đề, cô ấy dừng
lại nói: “Cái gì cũng được.”
Ăn mì xong, cô ấy rời đi, bên ngoài
tuyết vẫn còn rơi dày đặc, tôi ngồi trong
phòng khách đốt lửa than lên, ôm lấy chăn
bông và cầm một cuốn sách rồi ngồi
xuống ghế sofa đọc sách.
Muốn đi gặp Phó Thắng Nam sao? Tôi
nghĩ tốt nhất là không nên di.
Anh chuộc tội ở nhà họ Mạc, cầu xin
một sự bình yên cho nhau, nếu bây giờ tôi
đến đó gặp anh thì chỉ làm tăng thêm sự
áy náy dành cho nhau mà thôi.
Tổn thương là thật, sai làm cũng là
thật, có lẽ tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi
mà thôi.
Buồi chiều, tôi nhận được một cuộc
gọi từ Helen, thật bất ngờ nhưng dường
như cũng nằm trong dự liệu.
“Gặp mặt tâm sự?” So với vẻ thân
thiện động lòng người của cô ấy khi mới
gặp, lúc này mối quan hệ giữa hai chúng
tôi hình như càng có nhiều sự ngăn cách
hơn.
Thật nực cười!
“Giữa chúng ta không cần phải gặp
mặt.” Tôi mờ miệng nói, không tính là lạnh
lùng, nhưng tóm lại cũng có chút thờ ơ.
Đầu giây bên kia im lặng trong vài
giây: “Cần thiết, có một số việc chúng ta
phải đối mặt, đúng không?”
Tôi mím môi, so với Cố Diệc Hàn
bướng bình thì Helen lại hơn hẳn, giống
như những người có tính cách tương tự
nhau thì sẽ thường hay ở bên nhau vậy.
“Được rồi!”
Hẹn địa điểm xong, tôi lại cảm thấy
hơi lười biếng, ngoài trời tuyết rơi khá
nhiều, thật sự không thích hợp để đi chơi.
Lên lầu tìm quần áo, may mà Phó
Thắng Nam đã chuẩn bị trước rất nhiều
quần áo mùa đông, vừa ấm vừa hợp mốt.
Thay quần áo xong, tôi không lái xe vì
nơi hẹn ð cách biệt thự không xa, tôi cầm ô
đi bộ bước ra ngoài.
Tuyết chất thành đống rất cao nhưng
trên đường đi có người quét tuyết, vì vậy
cũng không ảnh hường đến việc đi lại.
Khu biệt thự vang lên tiếng cười, đó là
một cặp vợ chồng đang làm người tuyết.
Người phụ nữ dùng xẻng xúc tuyết,
chất thành một đống tuyết lớn không đẹp
mắt, chồng cô lăn tuyết thành quả cầu
tuyết rồi mài nhẫn các góc cạnh đề làm
người tuyết.
Nhìn hai người hạnh phúc nô đùa với
nhau, tôi cũng nở một nụ cười hạnh phúc
lây.
Ba bữa mỗi ngày với người mình yêu,
sinh một trai một gái, đó chẳng phải là
quãng đời hạnh phúc còn lại hay sao?
Suy nghĩ của tôi trôi đi thật xa, khi tôi
đến quán cà phê, Helen vẫn chưa đến. Tôi
tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi gọi cà phê
và đợi.
Tôi không thích cà phê lắm, vừa đắng
vừa khó nuốt nên tôi phải cho thêm đường vao.
Khi Helen đến là được lái xe đưa đến,
bộ quần áo mùa đông rất nặng nề vụng về,
nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cái bụng
của cô ấy đã to hơn nhiều so với lần gặp
trước.
Cô ấy vịn eo ngồi cạnh tôi, gọi một
cốc sữa bò nóng rồi gấp lại chiếc cổ áo đã
bị kéo cao vì lạnh.
Xoa xoa đôi bàn tay hơi đỏ lên, người
phục vụ mang sữa bò nóng đến cho cô ấy,
cô ấy cầm cốc lên để sười ấm đôi tay lạnh
cóng.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, không lên tiếng,
giống như chờ đợi cô ấy sười ấm đôi bàn
tay của mình.
Không lâu sau, cô ấy ngước mắt lên
nhìn tôi và nhìn xung quanh.
Helen nhướng mày, giọng điệu trầm
thâp vang lên: “Tôi có thể thấy được Phó
Thắng Nam bảo vệ cô rất tốt đấy.”
Tôi cụp mắt coi như đáp lại, các
phóng viên và giới truyền thông đều không
nghe thấy tin tức, vệ sĩ Phó Thắng Nam bố
trí bên cạnh tôi vẫn đi theo nhưng không
quá rõ ràng mà thôi.
Cô ấy có thể nhìn ra được thật sự
cũng tinh mắt thật.
“Số tiền đó, tôi đã biết.” Ánh mắt cô
ấy bắt đầu rơi vào người tôi: “Khi tôi gặp
anh ấy bốn năm trước, ð khu phố người
Việt ở nước Mỹ. Tôi thích ăn đồ ăn miền
Nam nên hầu như lần nào tôi cũng đến đó.
Hôm đó trời mưa rất to, anh ấy ngồi thất
thần trên quảng trường trung tâm, mưa to
như trút nước mà anh ấy cũng không thèm
đề ý. Chắc là do anh ấy rất đẹp trai nên tôi
đã cầm ô bước đến bên cạnh anh ấy, che
mưa cho anh ấy.”
Anh ấy mà cô ấy nhắc đến là Cố Diệc
Hàn.
Tôi không nói gì, im lặng lắng nghe cô
ấy nói tiếp.
“Con gái nước Mỹ chúng tôi có lẽ
khác với các cô gái ở nước các cô, tôi được
giáo dục từ nhỏ, có lễ phép lịch sự, một lần
cầm ô cũng không phải vấn đề gì to tát,
nhưng anh ấy rất đẹp trai, những người
đẹp trai chắc chắn sẽ âm thầm hấp dẫn
người khác, vì vậy tôi đã ôm lấy anh ấy, sau
khi lên giường với anh ấy, tôi có chút tham
lam sắc đẹp của anh ấy, vì thế tôi đã trờ
nên ngang ngược, hoàn toàn phụ thuộc
vào anh ấy.”
Tôi ngước mắt nhìn cô ấy và gật đầu,
không có cảm giác gì.
Cô ấy tiếp tục: “Anh ấy muốn phát
triển ở nước Mỹ, vừa vặn tôi có tài nguyên
trong tay, sau đó, chúng tôi đính hôn ở
nước Mỹ. Khi chúng tôi gặp cô, chúng tôi
mới vừa đính hôn, sau lần đó, tôi hoàn toàn
không hiểu tại sao anh ấy lại không muốn
để tôi đến gần anh ấy, nếu không phải
ngoài ý muốn thì có lẽ cả đời này tôi sẽ
không mang thai, sau này tôi mới biết
được, hoá ra cô với anh ấy khác nhau.”
Cô sờ sð bụng, tuyết bên ngoài vẫn
còn rơi nhiều: “Tôi thử đi thăm dò, tuy rằng
chưa thấy qua nhưng Thầm Xuân Hinh, tôi
nghĩ cô thật không công bằng với anh ấy,
anh ấy đối với cô rất tốt, suy nghĩ kỹ một
chút, ông trời cũng không công bằng với
anh ấy, anh ấy cũng sinh ra trong một gia
đình nề nếp, về tình cảm thì anh ấy không
suôn sẻ như chồng cô. Anh ấy phải trải
qua những biến động trong cuộc hôn nhân
của bố mẹ, anh ấy coi cô là điểm thuộc về
tình cảm của mình, nhưng cuối cùng lại
không giành được một chút đau lòng của
cô, Ihầm Xuân Hinh, cô nợ anh ấy.”
Nhìn cô ấy, tôi vẫn nghĩ người phụ nữ
này vẫn dễ thương như ngày nào, khác với
Lâm Hạnh Nguyên, cô ấy biết quá khứ giữa
tôi và Cố Diệc Hàn, nhưng cô ấy không
đến quấy rầy nhục mạ tôi mà chỉ thăm dò
những quá khứ thuộc về Cố Diệc Hàn.
Cô ấy yêu Cố Diệc Hàn, vì vậy cô ấy
cảm thấy có lỗi với anh ta.
“Helen, tôi không thể quyết định yêu
hay không, đúng là tôi nợ Cố Diệc Hàn, tôi
đang cố gắng hết sức để bù đắp điều đó
theo cách của mình. Tôi có người tôi yêu,
chắc cô cũng hiểu rõ hơn tôi. Tôi không
thể vì nợ mà đi bù đắp tình cảm cho Cố
Diệc Hàn. Tất nhiên, cô cũng không muốn,
phải không?”
Cô ấy sững sờ một chút, nhưng lại gật
đầu rồi mỡ miệng nói: “Đúng vậy, tôi muốn
nói chuyện với cô, tôi yêu anh ấy, nhưng
trong lòng anh ấy chỉ có cô. Tôi không có ý
trách cô, dù sao đã nhiều năm như vậy, tôi
vẫn không thể khiến anh ấy yêu tôi, đó
cũng là vấn đề của tôi. Tôi tìm cô chỉ để
cảm ơn cô mà thôi.”